Hỡi ôi!
Báo đăng rần rần, người người cùng tỏ.
Mười năm công đèn sách, chưa chắc thành danh nổi như phao
“Thi văn giỏi” lạc đề, tuy là rớt, tiếng vang hơn mõ.
Nhớ khi xưa
Kính thầy như cha, thương cô như mẹ.
Chưa quen văn mẫu, đâu có học thêm.
Chỉ biết dạy hay, chỉ quen học tốt.
Tập hát, tập đàn, nhảy dây, đánh đáo tay vốn làm quen. Chít chat học đòi, siêu nhân, “hip hop” mắt chưa từng thấy.
Tiếng “cải cách” phập phồng hơn thập kỷ, trông đổi thay như trời hạn trông mưa. Mùi “nâng cao” thấm thoát đã dăm năm, chờ tổng kết đã lại thêm dài cổ.
Bữa thấy thằng con đeo cặp sách, muốn đi học thay. Ngày xem đứa cháu học thuộc lòng, dạ càng ngao ngán
Một rừng quan văn đồ sộ, há để ai chém rắn đuổi hươu. Cả chồng bằng cấp chói lòa, đâu cần kẻ bên ngoài dạy bảo.
Ôi!
Mênh mông biển học “tiên học lễ” , nào đâu ai chịu quan tâm. Trăm năm vẫn mãi “hậu học văn”, nào đợi đến ngày sửa đổi.
Đoái sông Cửu Long học trò lớp 5 chưa biết đọc. Nhìn xứ Sài thành chạy đua trường điểm toát mồ hôi.
Chẳng phải cửu vạn, bốc xếp nhà ga mà cong lưng vác cặp cho cam tâm. Cũng không phải xe thồ, xe ôm mà suốt ngày đón đưa cho đáng số.
Nhưng thiển nghĩ:
Con chữ, tấm hình dạy cách làm người cho con cái nhà ta. Sức khỏe, bạc tiền dẫu bao nhiêu cũng đâu dám tiếc.
Vì ai khiến, con gái ta khó nhọc, ăn vội ngủ vàng. Để ai xui, cháu trai người còm nhom, suốt ngày đeo kính.
Cải cách làm chi mà khổ rứa, sáng học thêm, chiều học bớt, tối học bù. Nâng cao làm chi cho quá tải, trưa làm toán, tối làm văn, cả đêm mơ toàn chữ.
Thà học ít mà học chi hiểu đó, nhẹ nhàng đầu óc thảnh thơi. Còn hơn nhồi nhét búa xua rồi “tẩu hỏa nhập ma” thêm khổ.
Ôi thôi thôi!
Trường tiểu học trăm phần trăm khá giỏi, mặt thầy cô sáng tựa trăng rằm. Thi tuyển sinh đại học rớt rầm rầm, công cha mẹ trôi theo dòng nước đổ.
Đau đớn thay! Cha già ngồi làm toán, ngọn đèn mờ leo lét trong đêm.
Não nùng lắm! Mẹ yếu phải dò bài, cơn nắng gắt dật dờ giữa ngọ.
Ôi!
Một trận thi văn, nhiều điều sáng tỏ
Đổi thay ngay tận gốc, giảm tải liền, sáu mươi bốn tỉnh đều khen. Soạn sách cho khoa học, thôi giáo điều, muôn đời ai cũng sướng.
THỤC ANH
(Tuổi Trẻ cười)
(
nguồn : xuanhoanews )