Tự dưng đang ngủ, tôi nhớ lại cách đây 41 năm mình cũng giống các "Sĩ tử" từ khắp nơi về TP.HCM thi đại học, còn K22 tụi mình hồi đó với chiếc xe đạp tự đạp đi thi tốt nghiệp rồi đại học ở tỉnh nào mình cũng chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ hồi thi tốt nghiệp, "Ban Kèn Đồng" gồm 5 đứa - P.Thu, Thúy, Nam, N.Dung và X Hải cùng ở 1 nhà dân để chuẩn bị thi. Phải nói bạn nào cũng siêng năng, mai thi mà tối vẫn học rất khuya. Lúc đó Hải và Dung hay chọc mọi người nhất và học cũng ít nhất, toàn phá và cười thôi, nên kết quả cuối cùng cũng phản ánh đúng 3 bạn kia đậu loại giỏi, còn Hải đậu loại khá cùng Dung thì phải. 3 giờ sáng với cây đèn dầu, khổ vậy đó nhưng sao thấy vui và hạnh phúc thế. Lúc đi thi về Hải nhớ nhất các bạn nam "ga lăng" chạy xe phía sau, nữ tụi mình chạy xe phía trước, đang chạy ngon chớn nhóm bạn nam la lên "NÀY..." cả lũ nữ quay đầu lại ngơ ngác thì nghe tiếp "..Bạn thanh niên ta ơi..." cả lũ vừa bực vừa tức cười. Đúng là nhất quỹ, nhì ma, thứ ba bọn mình. Đoàn xe chạy bon bon trên đường đê, cứ như đường riêng của nhà mình vậy.
Rồi kỳ thi Đại học tới, thật lòng mình chẳng biết mình thi ở đâu, vì lớp mình các bạn thi khối A nhiều, chỉ nhớ cũng giống thi tốt nghiệp, ở nhà dân, đi thi sớm với cây đèn dầu và phòng thi là căn nhà tranh vách đất được đắp ụ cao đến cửa sổ...Thi xong lại tiếp tục đi sơ tán và chờ đợi. Hồi đó mình ở cùng tập thể với Nam và Liêm. Thi xong không lâu, Liêm và Nam được gọi đi nước ngoài, còn mình chờ dài cổ chẳng thấy đâu cả, thôi thế là rớt rồi. Ai trong tâm trạng chờ đợi mới thấu hiểu đúng không các bạn! Rồi 1 buổi trưa nắng chang chang tôi thấy má đạp xe từ Hà nội lên chỗ tôi sơ tán và nói "con về đi học đại học" tôi mừng lắm, vì nghĩ nước ngoài thì hết rồi, chắc mình đậu ĐH Y đây, 3 nguyện vọng của tôi cũng chỉ có 1 trường.
2 mẹ con khăn gói về HN, vừa đi má tôi mới nói, tôi cũng được gọi đợt cuối đi nước ngoài, nhưng phải tự túc lên Thái Nguyên, vì số lượng gọi sau quá ít Bộ ĐH không tổ chức đưa rước được. Chẳng biết Thái Nguyên ở đâu, thời đó máy bay đánh phá liên tục, nghe tới khu gang thép Thái nguyên, cũng là trọng điểm của máy bay bắn phá, tôi chần chừ. Ba của Liêm bàn với má tôi " thôi coi như cho nó đi sơ tán mấy năm đi, tình hình này phức tạp lắm..." Má quyết thôi đi con và 2 mẹ con mua vé xe đò kèm thêm chiếc xe đạp Thống nhất làm hành trang má đưa tôi lên chỗ tập trung.
...Đến bến xe Thái nguyên, hỏi cái huyện cấn phải đến cách 30.40 cây số nữa, thế là mình chở má, má chở mình. Đường càng đi cành lên dốc, vừa mệt, vừa đói lại không biết đường. Đi 1 tí lại dừng lại hỏi, 6 giờ chiều trời tối dần, nhìn từ xa thấy quá nhiều người đi bộ, vác va ly...má nói chắc sắp đến nơi rồi, cố chạy nhanh xem họ là ai, mừng quá vì phát hiện đó là các bạn từ các buôn bản đến chỗ tập trung để tối lên đường đi đợt 2. Tôi hỏi 1 bạn sắp tới chưa? bạn nói còn khoảng 10 cây nữa, lúc đó tôi không thể chạy tiếp được nữa, người đi đường thấy vậy họ cũng chở dùm.
Đến được điểm tập trung, má đi gặp chú phụ trách và được biết mình có danh sách đi hôm nay, nhưng giờ mới tới không thể kịp được...tối đó tôi gặp Hạnh 10a và 1 số bạn Nguyễn Trãi đến điểm tập kết để khuya lên đường, thế là cả đêm mấy chị em nằm tâm sự cho tới khi mình lại là người tiễn các bạn đi. Còn lại 1 mình buồn quá, sáng họ phân tạm tôi vào 1 nhà dân ở ngày gần chỗ tập trung, má cũng phải chuẩn bị về lại HN, thì ngay trưa đó có mấy xe của Bộ ĐH chạy không lên trong đó có 1 cô bạn sau này cùng đi Bun học cùng ngành với tôi. Đúng là cái số lận đận. Tôi phải ở lại TN hơn 1/2 tháng nữa mới tới đợt 3, nói chung là cực nhưng cũng vui, vì mình được sống với người dân tộc, thấy suối, đi cầu treo, nhìn xuống nước chảy siết, ở xa chợ, nên lâu lâu mới lên chợ nhận nhu yếu phẩm, nên chúng tôi hái măng, kho với ớt ăn cay xé lưỡi.
Mọi chuyện rồi cũng qua đi. Hôm nay nhìn lại các "sĩ tử" đi thi được cha mẹ đưa đón, lực lượng tiếp sức mùa thi, người dân hỗ trợ chỗ ăn, chỗ ở, thấy mà tủi cho hồi tụi mình thi ĐH. Thương nhất là nhiều bạn vì ngủ quên, bỏ thi mà không vô được ĐH.
Mình muốn nhắc lại 1 chút kỷ niệm xưa, mong rằng các bạn cùng chia sẻ với mình những niềm vui và nỗi buồn thời chập chững bước vào ĐH nhé.
Xuân Hải 10a
Thời gian cứ trôi đi... Ký một một thời trẻ tuổi lại hiện về... Thật sâu sắc, cảm động thời bây giờ các sĩ tử có hình dung được thế hệ trước đi xe đạp tới 40Km... để được đi học, con gái dặm trường giữa lúc bom rơi đạn nổ...? đúng xứng danh Anh hùng...
Trả lờiXóaCảm ơn XH cho các sĩ tử K22 nhớ lại thời khắc thật Vinh quang, Hào hùng của tuổi trẻ.
Trả lờiXóaĐọc bài này thấy nhiều kỉ niệm giống mình quá, nhất là đoạn ăn măng với ớt, gánh vali ra chỗ tập trung… ở Đại từ Thái nguyên chờ đi ‘’du học’’
Thật thú vị khi bạn nhắc lại kỳ thi ĐH ngày ấy! Sợ máy bay Mỹ bắn phá nên địa điểm thi cũng phải sơ tán. Mình thi khối B phải sang tận Hưng yên.Lũ sĩ tử chúng mình dậy từ nửa đêm đi thi & mỗi người cầm 1 cái đèn dầu. Trông xa xa giống như đêm Hội hoa đăng...
Trả lờiXóaHội thi khối A ở Văn Giang cũng phải thức dậy lúc 3 giờ sáng để ra phòng thi, hai 3 dứa dắt tay nhau dò dẫm đi trong ánh đèn tù mù như con đom đóm lập lòe. Tới phòng thi sau khi điểm danh nằm gục trên bàn chờ sáng mới được thi.
Trả lờiXóaHội thi khối A
Mình còn nhớ thi khối A cũng phải tự đi thi bằng xe đạp qua Văn giang, lúc đó mình đi bằng chiếc "Phượng hoàng nữ". Thi xong khi về buổi chiều mấy đứa cùng thi dẫn đi tắt qua sông Hồng bằng đò, đò buổi chiều là chiếc thuyền buồm vải cũ kỹ lại gió lớn... bây giờ nhớ lại vẫn còn kinh hãi... Mình cũng không còn nhớ bến đò nằm ở đâu.
Xóa