Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Vẫn biết....

( Gủi tới Bs Hồ Thị Tâm) 



Vẫn biết rằng em sẽ ra đi

Nhưng phút chia ly sao đến nhanh như vậy.

Thôi đành lòng... nếu Em không ở lại

Thì hãy bay lên thiên đường..... thanh thản nhé T. ơi.......!



ViệtHòa 10H

TIN BUỒN

  
Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin : 
Bác sĩ Hồ Thị Tâm, vợ bạn Nguyễn Trung Thục (9I-10H), sinh năm 1957, do mắc bênh hiểm nghèo, đã từ trần lúc 17 giờ 45 ngày 30/12/2013 (28 tháng 11 Quý Tỵ) tại bệnh viện Đại học Y dược thành phố Hồ Chí Minh.
Tang lễ cử hành bắt đầu từ 8 giờ ngày 2/1/2014 (tức 2/12 âm lịch) ,
tại Nhà Tang lễ bộ Quốc phòng, số 5 Phạm Ngũ Lão, quận Gò Vấp, thành phố Hồ Chí Minh.
Ngày 3 tháng 1 năm 2014 an táng tại Nghĩa trang Củ Chi.
Xin kính báo!

Ban Liên lạc lớp 9I-10H

Tập thể các bạn cùng khóa xin chia buồn sâu sắc cùng bạn Thục.



Happy New Year 2014 ABBA


Happy New Year 2014.
Best wishes for You and Your Family.
Chúc Mừng Năm Mới 2014, Blogger K1972 Nguyễn Trãi chúc các bạn cùng gia đình Nhiều sức khỏe, Hạnh phúc, An khang Thịnh vượng. Mọi sự như ý.

Blogger K1972.

NGÔN NGỮ CHAT

  MR. DÂU TÂY
Trích" TỚ LÀ DÂU "

Sáng nay mình ngủ dậy và quyết định học kiểu chát internet của thanh niên Việt Nam.
Thứ nhất, mình quyết định thay chữ “ô” bằng chữ “u” – nhưng chỉ trong mụt số trường hợp đặc biệt thui! Như vậy lối viết của mình sẽ nhẹ hơn, dễ chịu hơn, thân thiện hơn... chắc các bạn hiểu ý của mình rùi!
Trong mụt số trường hợp khác, mình sẽ bỏ chữ “ô” hẳn ra. Nếu viết quá chuẩn thì văn của mình sẽ nặng nề, khiến cho người đọc thấy chán. Tức là phải sửa lun – mình không mún làm người khác bùn đâu!
Không phải riêng nguyên âm thui đâu mà cũng có nhiều phụ âm nên bỏ ra. Chữ “n” là mụt trong nhữg “nghi phạm” nổi bật nhất. Vâg, chữ ấy đôi khi rất phí – nhưg cũg có nhiều chữ phí khác nữa, chưa xog đâu!
Chữ “h” ở cuối mụt số từ nhìn rất khó chịu! Không phải mỗi mìn đâu mà còn rất nhiều bạn của mìn nữa cũg nói vậy – khó chịu mụt cách kin khủg! (Chữ “k” ở đầu mụt số từ khác lại còn khó chịu hơn nữa, mìn hôg chịu nổi).
Có ai đồg ý với mìn rằg 2 chữ “q” và “u” xấu lắm hôg? Chữ “w” đẹp hơn nhiều chứ! Nếu chát yahoo và có người viết 2 chữ ấy thì mìn sẽ nói lun: “Trùi ui, cái gì mà wê thế!” – để họ sẽ wen với wan điểm wần chúg của giới trẻ trog wốc. Việc thay 2 chữ xấu bằg mụt chữ đẹp cũg rất lô- gíc đấy! Ví dụ, 2 chữ “ch” ở cúi mụt số từ nhìn rất rườm rà, làm hỏg cả câu lun! Túm lại, mìn cực kỳ hôg thík! Sút ngày “ch”, “ch”, “ch”, trùi ui, lík kík lắm, lại còn cũ rík nữa, thui thay bằg chữ “k” đi, để lối viết của mìn sẽ kík thík hơn!
Tiếg Việt cũg hay dùg chữ “gì”. Cái gì? Món gì? Phố gì? Chúa ui, chán wá đi mất! Hai chữ “g” và “i" đứg cạnh nhau nhìn rất “béo”! Trái lại, chữ “j” đứg ở mụt mìn nhìn rất “gầy”, rất “người mẫu”! Thui, yêu “chữ mẫu” đi, yêu chữ béo làm j???
Nói về tìn yêu, khi viết “anh yêu em” mụt số cô gái Việt Nam sẽ thấy xấu hổ, đặc biệt là nhữg ai hôg tự tin lắm về cảm xúc của bạn trai mìn. Các bạn gái ơi, hãy thay 2 chữ “ye” xấu xí bằg mỗi chữ “i" xin xắn đi! Viết “em iu anh” thì đỡ rủi ro hơn nhiều (hoặc cứ viết “iu an wá trời lun!” cho máu) – bạn trai nhận lời iu thì tốt, hôg iu thì cũg hôg sao cả, cứ bảo là nói đùa thui!
Way lại với chuyện nguyên âm, mìn hôg hiểu tại sao mụt số người vẫn cứ cho rằg chữ “ă” đẹp hơn chữ “e”!?? Kệ nhữg người đó chứ, họ kiêu lém, cổ hủ lém!Nhưg hôg fải chữ “ê” lúc nào cũg đẹp. Câu “em không biết” chả có j hay cả. Trái lại, câu “em hôg bít j đâu” nghe dễ thươg lém! Các bạn hỉu hôg? Mìn fải cố gắg để nói nhẹ chứ, đặc bịt là với fái íu. Nói cứg wá với mụt cô mìn thík thì – chít!
Nè! Ai bảo 2 chữ “a” và “y” lúc nào cũg wan trọg? Ai bảo 2 chữ “ph” lúc nào cũg lúi cún? (Hôg fải mìn!) Fí thế! Ái bảo chữ “c” lúc nào cũg hay hơn chữ “k”? Có rất nhìu trườg hợp khác nữa mà fải thay chữ xấu bằg chữ đẹp, rất tiếk mìn hôg có đủ thời jan để jải thík hít!
Kác nguyên và fụ âm ở trên được jải wyít xog, mìn sẽ bắt đầu tập trug vào việc viết tắt (vt). Bh cg~ n` ng noi” rg vt wá n` k tốt lém. Nhưg thui – vđề k fai la vt co” tốt h k, vđề la fai vt ntn!!!
Rùi có lẽ mìn nin cho mụt chút ja vị SG vô! Cg~ n` ng HN, đặc bịt là ng trẻ, cho rg ng SG sốg 1 kách rất dzui dzẻ. Vậy chuyện thanh nin HN bắt chước thanh nin SG hôg dzô dzuyên tí j! Ở ngoài Bắc nè ai cg~ thík nói “1,2,3 dzô”!!! Thiệt nghen!
Chuyện “1,2,3 dzô” nhắc lại 1 đìu khác nữa: mún trở thành chatter VN thiệt thì lúi vít kủa mìn nên dc bày biện bởi nhiù kon số! Thay vì “chào” bạn, mìn sẽ “2” bạn thui! Thay vì chúc bạn ngủ ngon, mìn sẽ “g9” bạn thui! Và có ai hỏi số dt thì mìn sẽ trả lời ngay: 6677028!
Nhưg kon số hôg có tìn cảm. Bh làm tn để lối vít kủa mìn đầy tìn cảm nhỉ?? Hay là cho mụt số từ miêu tả tiếg khóc, tiếg kười vô nhỉ! Nhưg mìn nin chọn n~ từ j? Huhu, mìn hôg bít đâu! Hix hix, khó wé! Ukie, để ngày mai mìn sẽ trả lời mọi ng nghen! Hihi!!!
Dù sao ngun ngữ kũg hôg fản ánh đc kảm xúc kủa con ng bằg hìn ảnh, và hôg có hìn ảnh nào fản ánh kảm xúc kủa kon ng như mụt gươg mặt ! hihi! Sao? Bạn hôg tin hà? Bạn k tin Mr. Joe tội nghiệp hả? Bùn kừi wá nhỉ! Mìn hôg nói dzối đâu nhá!
kÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!
bẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!
XoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíK LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế!
Kekekekekekekekekekekeke!!!!!
Tiến Thủy st

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

TIN BUỒN


Vô cùng thương tiếc báo tin:
Vợ của bạn  Văn Đức (10A) là Nguyễn Thị Hòa sinh năm 1954, đã mất tại Hà Nội ngày 25/12/2013.
Lễ viếng tổ chức tại nhà tang lễ bệnh viện Quân Đội 354 Hà Nội, từ 11g30 đến 13g30 ngày thứ hai (30/12/2013).
Xin thông báo để các bạn đến chia buồn cùng bạn Văn Đức và gia đình!

Ban liên lạc lớp 10A

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

“ Romeo và Juliet ” U70
và chuyện tình bên bãi rác


 Cụ ông 73 tuổi đưa cho cụ bà 65 tuổi một thanh sắt dài chừng 2 mét, đó là món quà tình yêu duy nhất của 2 người. Kể từ giây phút ấy, họ đã quấn quýt bên nhau như một cặp uyên ương. Ngày đi nhặt rác, tối ngủ vỉa hè, mưa trú tạm trong ống cống, cứ thế suốt 10 năm, chàng “ Romeo ” già âu yếm nhìn nàng “ Juliet ” nhăn nheo mà thấy đời mình chẳng còn gì đáng mơ ước hơn thế.
Cuộc “ đối thoại ” đầy hờn dỗi và yêu thương
“ Cô là nhà báo phải không ? ” – ông Tống Văn Dinh (73 tuổi, một người vô gia cư sống tại khu vực bãi rác hồ Hoàng Cầu) hỏi rất tự nhiên, mắt lấp lánh tinh tường khi nhìn thấy tôi ngồi vào quán trà đá vỉa hè nơi ông đang ngồi cùng bà Đỗ Thị Hiền – 65 tuổi, người tình ở tuổi xế chiều của mình. “ Sao ông biết ạ ? ” – tôi hỏi lại. Ông Dinh lắc đầu cười rồi khoát tay như có ý mọi việc đều không thể qua mắt ông được. “ Sao tôi lại không biết nhỉ ? Nhìn cô là tôi biết ngay. Cô đúng là nhà báo rồi ! ” – ông đáp lại, không giấu được (và dường như cũng không muốn giấu) vẻ “ đắc chí ” trên gương mặt già nua, đỏ au vì giá lạnh và đầy nếp nhăn khắc khổ của mình.
Nhưng niềm vui nho nhỏ của ông vì đoán đúng được công việc của người khác chưa kịp nhen nhóm xong thì bà Hiền ngồi kế bên liền “ dội ” ngay một ca nước lạnh : “ Cái ông này, ai đến đây ngồi ông cũng tự dưng hỏi han chuyện của người ta là sao ? Để người ta uống một ly nước cho yên nào ”. Nói rồi bà nguýt ông một cái rõ dài và trân trân nhìn như chờ đợi xem ông sẽ phản ứng thế nào với cái cách mà bà đã khiến ông “ mất hứng ”. Y như rằng, ông Dinh đứng bật dậy, vùng vằng tìm tiền trả tiền nước và hướng dương. Ông vừa móc hết các túi tìm tờ 10 ngàn đồng vừa nói liên hồi với bà Hiền : “ Bà nhé, tôi chỉ hỏi người ta có thế thôi mà bà cũng mắng tôi. Mà tôi đoán trúng chứ có lệch tí nào đâu ? Bà hỏi cô ấy xem có phải cô ấy đúng là nhà báo không ? Cái bà này …”

Tìm một hồi, cuối cùng tờ 10 ngàn đồng cũng được moi ra từ túi trong cùng của ba lớp áo. Chú Toàn – chủ quán trà đá vỉa hè nói : “ 7 ngàn ông ạ ”. Ông Dinh đưa tờ 10 ngàn rồi cầm lại 3 ngàn tiền thừa. Lúc này như sực nhớ ra là chưa trả tiền cho bà Hiền, ông Dinh (vẫn chưa hết tức giận) liền bất ngờ quay lại hỏi chú Toàn : “ Của bà í hết bao nhiêu ? ” – “ 3 ngàn ” – “ Đây, trả luôn cho bà í 3 ngàn ”. Bà Hiền chen ngang, nói một câu với giọng “ hờn dỗi ”: “ Để tôi trả của tôi ”. Ông Dinh như không nghe thấy gì, vẫn đưa cho chú Toàn 3 ngàn đồng. Rồi ông quay lại bảo bà : “ Bà mắng tôi thì bà cứ ngồi đây mà uống nước một mình ”, nói xong ông xách túi đi thẳng về khu bãi rác mà hàng ngày hai ông bà vẫn kiếm sống.
Bà Hiền ngồi im ăn hạt hướng dương như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chú Toàn – chủ quán trà vỉa hè – vừa cười vừa nói như để phân bua với khách : “ Ôi, hai ông bà này già rồi mà dỗi nhau liên tục cô ạ, như thanh niên ấy chứ chẳng chơi đâu ! Dỗi đã dễ mà làm lành thì còn dễ hơn. Tí cô sẽ thấy ”.
Và không phải chờ đợi lâu, ngay sau khi ông Dinh đi về phía bãi rác, bà Hiền đã dáo dác nhìn theo. Đến khi ông Dinh đến bãi rác cách đó chừng 100 m và cố nhấc chiếc ô to lên để xem bên trong có gì nhặt nhạnh được không thì bà Hiền lẩm bẩm : “ Cái ông này rõ dở hơi. Làm gì có ai để rác trong ô mà đi tìm ? ” khiến chú Toàn và mấy người khách đi đường đang ngồi uống nước phải bật cười. Rồi từ đó, cứ chốc chốc bà lại đảo mắt về phía ông Dinh như để canh chừng xem ông đang làm gì, có sao không… Một lúc sau, ông Dinh xách túi quay lại. Vừa nhìn thấy mọi người, ông đã liến thoắng : “ Tết nhất mà không ai vứt đi cái gì nhỉ ? Chả tìm được cái gì bà Hiền ạ ! ”. Rồi bất ngờ ông rút ra từ túi áo một quả trứng vịt đưa cho bà Hiền khiến ai cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“ Trứng gì đấy ? ” – bà Hiền hỏi. “ À, trứng vịt lộn, luộc chín rồi đấy. Vừa nãy có cô đi mua trứng thấy tôi đang nhặt rác nên gọi lại cho tôi một quả. Tôi mang về cho bà đây ” – ông Dinh nói. Bà Hiền như quên vừa nãy mình và ông Dinh vừa “ nặng lời ” với nhau, liền vô tư cầm quả trứng cho vào túi rồi bảo : “ Để tối ăn cơm tôi bóc rồi ăn chung ”.
Lúc này chú Toàn – chủ quán nước – quay sang nhìn tôi rồi cười đắc chí, như thể cái nhận định vừa rồi của chú đã được bà Hiền chứng minh…
Cái thái độ “ dỗi hờn ” rất đáng yêu của hai người lớn tuổi như ông Dinh và bà Hiền khiến tôi không khỏi tò mò, ngạc nhiên. Hỏi ra mới biết, họ đã sống với nhau như vợ chồng từ cách đây 10 năm. “ Nhà ở ” của họ chính là khu vực bãi rác của công trường đang thi công cạnh hồ Hoàng Cầu (quận Đống Đa, Hà Nội). Chú Toàn chỉ ra khu tập kết rác của cả dãy phố rồi nói : “ Đấy, hai ông bà ngày đi nhặt rác, tối về đó dựng ô, trải chăn ngủ. 10 năm nay rồi. Đôi bạn già này “ hoành tráng ” lắm, đúng nghĩa “ đầu đội trời, chân đạp đất ” đấy cô ạ ! ”
Được lời như cởi tấm lòng, bà Hiền vô tư tiếp lời chú Toàn bằng việc giải thích tại sao chú Toàn lại gọi ông bà là cặp đôi “ đầu đội trời, chân đạp đất ”: “ Tôi với ông ấy (ông Dinh – PV) sống ở cái vỉa hè cạnh bãi rác đó đã 10 năm nay rồi. Ngày thì chúng tôi đi nhặt rác ở các bãi gần đây, xẩm tối thì quay về đó nấu ăn rồi dựng ô lên, trải chăn ngủ. Mùa hè thì thoải mái, mùa đông thì khổ hơn nhưng tôi xin thêm chăn chiếu trải trên trải dưới. Mưa thì chúng tôi kéo nhau vào ống cống để trú tạm ”.
Quá khứ cơ cực, bần hàn
Bà Hiền sinh năm 1947 trong một gia đình nghèo ở tỉnh Thái Bình. Năm 16 tuổi, bà lấy chồng rồi sinh được hai người con. Lúc bấy giờ, hai vợ chồng bà cùng làm chiếu để xuất khẩu ở Hợp tác xã Hữu Nghị, thị xã Thái Bình. Làm chiếu được mấy năm mà vẫn túng đói quá, vài năm sau, được sự chỉ bảo của ông chú họ trên Hà Nội, hai vợ chồng bà mon men đặt chân đến mảnh đất phồn hoa này. Bà xin làm cấp dưỡng ở trường Lý luận Nghiệp vụ Bộ Văn hóa (nay là trường Đại học Văn Hóa Hà Nội), còn chồng thì được làm bảo vệ. Cuộc sống từ đó không phải giàu sang gì nhưng ông bà cũng thoát cảnh lam lũ và cái đói đã đeo bám dai dẳng.
Nhưng những khó khăn vất vả khi phải nuôi con ăn học với đồng lương ít ỏi đã khiến vợ chồng bà Hiền thường xuyên xảy ra xích mích. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là việc căn nhà tập thể được trường phân cho đã bị người ta chiếm mất chỉ vì chồng bà muốn cho thuê để lấy đồng ra đồng vào. Bà Hiền tiếc đứt ruột, giận chồng quá nên những cuộc cãi vã nổ ra không dứt. Hai vợ chồng bà bỏ nhau. Người chồng để cả hai đứa con cho bà nuôi rồi biệt tăm biệt tích, nghe đồn là ông vào Nam làm ăn rồi lấy vợ trong đó. Bà Hiền mang hai con về quê cho ông bà ngoại chăm sóc. Bị khủng hoảng tinh thần, bà bỏ việc rồi bắt đầu đi lang thang, sống kiếp vô gia cư. Khi ấy, bà đã ngoài 40 tuổi.
Bà hay lui tới các vỉa hè, các bãi rác – nơi không bị xua đuổi, không bị tranh chấp. Rồi sau này, khi mà phong trào thu gom sắt vụn, rác phế thải trở nên phổ biến thì bà Hiền nghiễm nhiên sống khỏe nhờ nghề nhặt rác. Bà đã chuyển qua không biết bao nhiêu bãi, từ bãi rác ở Cầu Bươu (Hà Đông) đến bãi rác gần hồ Thành Công, bãi rác Trung Liệt…
Ông Tống Văn Dinh cũng khốn khổ không kém. Xuất thân từ huyện Tĩnh Gia (Thanh Hóa), ông Dinh có 4 người con nay đều đã khôn lớn trưởng thành. Cách đây 20 năm, sau khi giải ngũ, ông trở về quê hương tay trắng, không có lấy một tấc đất cắm dùi. Khi vợ mất vì bạo bệnh, ông theo chân nhiều người dân trong quê ra Hà Nội làm thuê ở cái tuổi ngoài 50. Nhưng vì sức yếu, việc gì ông làm cũng không tốt. Cuối cùng, số phận run rủi cũng đưa ông đến với cái nghề nhặt rác y như bà Hiền.
Trúng tiếng sét ái tình tuổi xế chiều
Theo lời bà Hiền thì đó là một buổi chiều muộn cách đây gần chục năm. Khi đó, bà đã về hồ Hoàng Cầu tá túc. Sau một ngày nhặt rác trở về nhà, bà Hiền không giấu được vẻ mệt mỏi vì hôm đó bà không thu hoạch được là bao. Đang ngồi nghỉ chân ở khu bãi rác Hoàng Cầu nhìn bóng chiều buông xuống thì bà bất ngờ thấy ông Dinh cũng đang thất thểu đi về phía mình. Nhìn hình dáng bà biết ngay người này cũng đi nhặt rác y như mình. Nhưng không “ xui xẻo ” như bà, ông Dinh hôm đó cầm trên tay một thanh sắt to, dài chừng 2m.
Đối với những người đi kiếm rác, đồng nát thì thanh sắt đó quả là có giá trị. Đi ngang qua chỗ bà Hiền ngồi, thấy bà Hiền dán mắt vào thanh sắt, ông Dinh với bản tính hay trêu đùa liền dừng lại hỏi : “ Bà làm gì mà ngồi đây ? ”. Bà Hiền dứt mắt khỏi thanh sắt và nhìn ông Dinh. Đó là giây phút đầu tiên hai người nhìn mặt nhau. Trong cái nhìn ấy cả hai cảm thấy có điều gì đó đặc biệt. Ông Dinh liền ngồi xuống trước mặt bà Hiền, cho luôn bà thanh sắt mà bà đang ao ước. Có lẽ đó là món quà tình yêu duy nhất của hai người.
Kể từ sau lần đó, ngày nào ông Dinh cũng “ cố ý ” đi qua chỗ bà Hiền ở để được gặp và trò chuyện với bà. Còn bà Hiền ngày nào không thấy ông Dinh đi qua thì lòng nóng như có lửa đốt. Dần dần, họ cảm thấy khó mà sống thiếu nhau được nữa, khi mà cả hai cùng đang cô đơn buồn bã. Cuối cùng, họ chuyển hẳn về sống với nhau trong khu bãi rác hồ Hoàng Cầu. Nơi ở của họ chính là đoạn đầu đường rẽ vào hồ Hoàng Cầu (nơi có công trình nạo vét kênh mương Trung Liệt đang được thi công). Hàng ngày, ông bà chia nhau đi nhặt rác ở khắp mọi nơi trong thành phố, cứ đến sẩm tối là không hẹn mà cùng quay về “ tổ ấm ” bên hồ. Nếu một người không thấy một người còn lại thì họ quy ước chỉ được ngồi yên tại chỗ ngủ để đợi, cấm được đi đâu ! Sau khi sum họp, họ mới bắt đầu nhóm bếp nấu cơm để ăn tối rồi đi ngủ, chuẩn bị cho ngày nhặt rác hôm sau.
Hạnh phúc sống với người tình già bên đống đồng nát
Suốt gần 10 năm ở bên nhau, giờ đây, “ tài sản ” duy nhất của hai ông bà là 2 chiếc xe kéo, trong đó có 1 chiếc đựng toàn chăn màn, quần áo cũ được mọi người xung quanh cho. Chiếc còn lại đựng chiếu, xoong nồi bát đĩa và một chiếc ô to nhằm che nắng che mưa khi đi ngủ.
Cuộc sống của ông bà xoay quanh một vòng tròn : ngủ dậy – nhặt rác – ăn trưa – nhặt rác – ăn tối – đi ngủ. Cái vòng tròn ấy đã gắn bó với ông bà gần 10 năm nay. Có điều đặc biệt là thay vì được an tâm “ cư ngụ ” tại một chỗ thì hai ông bà thường phải dậy từ lúc 5 giờ sáng (khi trời bắt đầu sáng) để đẩy 2 xe đồ đi loanh quanh khu vực hồ Hoàng Cầu. Thấy tôi ngạc nhiên vì điều này, ông Dinh giải thích : “ Chúng tôi ở tạm trong khu vực bãi rác, nhưng chỉ về đêm thôi. Còn ban ngày thì chúng tôi không được để đồ đạc, trải chăn chiếu ra đường, làm xấu mặt đường. Nếu không nghe thì phải vào trại dưỡng lão. Vì thế, cứ tang tảng sáng là chúng tôi phải dậy để đi rồi ”.
Những người dân sống quanh khu vực hồ Hoàng Cầu đã quá quen thuộc với hình ảnh hai ông bà già đẩy xe đồ đi đi lại lại loanh quanh khu vực bãi rác từ lúc mờ sáng. Đến giờ đi nhặt rác, hai ông bà mang hai xe đồ để gọn lại vào một góc đường, đến trưa và tối về mới lại dỡ đồ ra để nấu ăn. Những người dân ở đây cho biết có khá nhiều đối tượng phức tạp hay mò đến đây (như nghiện hút, tiêm chích, …) nhưng họ chẳng buồn động vào hai xe đẩy của hai ông bà già vì “ chẳng có màu mè gì ”. Thương hai ông bà khốn khổ, ai cũng để ý xe đẩy cho hai người, hễ có người lạ nào mon men lại gần để “ kiếm chác ” là sẽ bị những người dân đuổi đi.
Tuy vất vả, cực nhọc, ngủ một giấc cũng không trọn vẹn nhưng ông Dinh, bà Hiền lúc nào cũng phơi phới. Ngày ngày họ đi nhặt rác về rồi lại hì hục nấu ăn. Bếp của hai ông bà chính là các góc khuất sau những ống cống. Khi cần tắm rửa, họ đợi đến đêm rồi dùng ngay nước ở hồ Hoàng Cầu, còn nước ăn họ được người dân cho không. Nơi ngủ của họ cũng ở cạnh các ống cống.
Sự gắn bó giữa hai ông bà già theo thời gian ngày càng thêm khăng khít. Bà Hiền kể có lần ông Dinh bới rác liền bới được một bọc nilon bên trong chứa một hài nhi đã chết. Ông báo mọi người để gọi chính quyền đến làm thủ tục mai táng cho cháu. “ Mấy đêm sau, tôi đi ngủ cứ mơ thấy chuyện cháu bé đó về rủ ông Dinh đi, sáng dậy tôi sợ quá. Thấy tôi khóc vì chuyện đó, ông Dinh bảo chẳng bao giờ ông ấy bỏ tôi, ông ấy sẽ ở đây với tôi cho đến lúc chết ”.
Tối tối, khi màn đêm đã buông xuống thì khu vực quanh hồ Hoàng Cầu có rất nhiều người già đi tập thể dục, trong đó có không ít những cặp đôi lớn tuổi nắm tay nhau đi dạo rất đầm ấm. Ngay cả các đôi trẻ đi chơi cũng rất nhiều. Ông Dinh và bà Hiền cũng hạnh phúc chẳng kém họ khi cùng nhau ngồi hàn huyên tâm sự sau một ngày lao động. Khi được hỏi ông bà có cảm thấy tủi thân hay không khi nhìn những cảnh tượng đầy đủ, ấm áp quanh mình, ông Dinh hỏi lại : “ Sao phải tủi thân hả cô ? Đời tôi thế này chẳng còn gì phải mơ ước. Tôi được trời cho sức khỏe, có bà Hiền bên cạnh, cứ thế mà tận hưởng thôi ”.
‘’Ông bà mỗi người một cảnh, nhưng đều chung một cái nghèo, không chỉ đời mình, mà cả đời các con. Ông Dinh tâm sự “ Đứa gần bố nhất giờ đang làm công nhân ở Đông Anh, nghèo lắm cô ạ. Thi thoảng nó cũng qua đây cho tôi ít tiền, toàn phải giấu vợ cả đấy. Còn 3 đứa hiện đều ở Tĩnh Gia, nghèo lắm, tài sản chẳng có gì, ăn cũng không đủ.”
Cũng tương tự như ông Dinh, bà Hiền có 2 người con (1 trai 1 gái) nay đều đã lớn tuổi (con lớn giờ cũng đã ngoài 40 tuổi). Cách đây vài năm, có người mách bảo, 2 con của bà lặn lội từ quê lên tìm mẹ. Cuộc gặp gỡ mừng mừng tủi tủi diễn ra ngay cạnh bãi rác hồ Hoàng Cầu. Các con dù nghèo đói (chỉ có vài sào ruộng) nhưng cũng muốn đón mẹ về ở cùng. Tuy nhiên, bà Hiền không muốn về. Phần vì việc nhặt rác hàng ngày cũng giúp bà kiếm được một khoản kha khá đủ để chi tiêu ăn uống. Phần vì thời điểm đó bà đã có ông Dinh làm bạn “ tri kỉ ”.
Thấy mẹ sống ở bãi rác, các con muốn cả bà Hiền lẫn ông Dinh chuyển vào trại dưỡng lão hoặc bảo trợ xã hội nhưng hai ông bà nhất quyết không chịu. “ Chúng tôi còn khỏe lắm, cần gì phải dưỡng.”


Ngọc Anh - Tạp chí Mốt & Cuộc sống số 86 (23-02-2012)
ĐĐH st

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Nhân ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt nam 22/12.

.
Blogger K1972 nhớ về những người lính nhân ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt nam 22/12.
Xin chúc các Cựu Chiến Binh K1972  mạnh khoẻ,  bình an, hạnh phúc…lúc nào cũng vui trọn những niềm vui.

Bloggers K22 Nguyễn Trãi luôn nhớ về những người bạn cùng khóa đã rời mái trường chung của chúng ta lên đường nhập ngũ, có những người lính trở về lành lặn, có những người lính đã gửi một phần xương máu lại chiến trường và có những người lính đã mãi mãi k trở về nữa nhưng các bạn luôn sống mãi trong ký ức của chúng tôi. Các bạn đã góp phần xương máu cùng làm nên một chiến thắng lịch sử của Tổ quốc. Trong những người lính k trở về lớp 10E có liệt sỹ Lê Văn Nho. Nhân ngày kỷ niệm này tôi xin chia sẻ với các bạn một vần thơ nhỏ như một nén hương thắp lên nhớ về bạn Lê Văn Nho và các liệt sỹ của khóa k22 chúng ta.



Mơ hồng một thuở về đâu…


Sài gòn chợt nắng, chợt mưa
Tiếng xe ồn ào trên phố
Niềm vui nào bừng đây đó
Xôn xao giọng nói câu cười 
 

 

Lâu rồi ta chẳng gặp nhau
Từng ngày áo cơm níu kéo
Cỏ xanh cũng còn tàn héo
Mấy ai nhớ những ngày xưa?
 

  

Bên thềm rớt giọt nắng thưa
Trên vai gánh đời đã mỏi
Bạn tôi nụ cười không tuổi
Như là giữ mãi thanh xuân
   

 

Mỗi lần lớp mình gặp nhau
Đều nhắc những lá đơn máu
Ngày nào đã từng nung nấu
Nỗi niềm hướng tới tiền phương
   

 

Mỗi lần lớp mình gặp nhau
Đều nhắc những người lính trẻ
Chưa đầy hai mươi như thế
Quyết rời sách vở lên đường
 

  

Mỗi lần lớp mình gặp nhau
Đều nhắc về bạn nhiều lắm
Quảng trị bạn gửi xương trắng
Mơ hồng một thuở về đâu…
  

 
Thu Phong


 

TRĂM NỤ HÔN !



Một ông viết thư cho vợ :


Này mình ơi, lương bổng tháng này 
Khắp toàn cầu: khủng hoảng kinh tế 
Cho dù có tiền rừng bạc bể
Chẳng ai còn dư gửi vợ con 
Thôi thì anh tặng trăm nụ hôn 
Em giữ lấy, liệu bề xoay xở.


***********

Một tuần sau ông nhận thư vợ :

Cám ơn anh nhiều lắm, anh yêu!
Em dùng hôn thay thế tiền tiêu 
Tuy chật vật, nhưng không đến nỗi
Ông giao sữa bằng lòng trao đổi
Hai nụ hôn cho mỗi chục bình
Ông điện lực thì tính rất nhanh
Bẩy nụ hôn , ông không cúp điện
Ông chủ nhà (tính tình hà tiện)
Cứ mỗi ngày nhận một nụ hôn
Thay tiền thuê, chẳng kể thiệt, hơn 
Ông chủ chợ mới là khó chịu 
Trả bằng hôn vẫn kêu rằng thiếu
Đòi ‘cái kia’ em cũng ... phải chiều 
Anh hiểu cho ... Em rất biết điều 
Đã để riêng bốn mươi nụ nữa 
Cho những chuyện linh tinh, lẻ tẻ
Nhưng đừng lo, em vẫn còn dư
Cả băm lăm nụ để phòng hờ 
Như thế đó, anh cho em biết

Tháng tới có nên ... làm giống hệt không?
Em của anh, yêu anh thật nhiều !

Xuyến Thi st

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Hát mãi khúc quân hành.




Blogger K1972 nhớ về những người lính nhân ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt nam 22/12.
Kính chúc các Cựu Chiến Binh K1972  mạnh khoẻ, an bình, hạnh phúc…lúc nào cũng vui trọn những niềm vui.
Các bạn không xem được, các bạn vào đường dẫn sau :
http://www.youtube.com/watch?v=_tIr13GEZpk

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Em bé ở Sapa


Mưa đừng rơi nữa mưa ơi, 
Tuyết đừng rơi nữa mẹ tôi chưa về...

Thu Phong 10E

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

XIN CÁM ƠN NHỮNG NGÀY GIAN KHỔ

Dương Hương Ly(Bùi Minh Quốc) 
Tháng 1-1969                       
Tập thơ "Mảnh đất nuôi ta thành dũng sĩ" 


Xin cám ơn những ngày gian khổ 
Những ngày rét khiến ta tìm ra lửa 
Những ngày đau ta lại thấy nụ cười 
Giữa rừng buồn ta trải tấm lòng vui 

Những ngày đói ta tìm ra tiếng hát 

Trong miếng rau rừng ta bắt gặp tình yêu 
Đồng đội cùng nhau san sẻ một mai chiều 

Xin cám ơn những ngày gian khổ 

Mỗi ngày qua cho ta hiểu thêm mình 
Cửa tâm hồn biết mở phía bình minh 

Xin cám ơn những ngày gian khổ 

Nhiều năm sau nhìn lại tháng năm này 
Ta thấy vầng mặt trời quá khứ 
Rọi huy hoàng trên đôi cánh ta bay ...
HòaTX st

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Tại sao phụ nữ khóc


Một cậu bé hỏi mẹ:
- Tại sao mẹ lại khóc?
Người mẹ đáp:
- Vì mẹ là một phụ nữ.
- Con không hiểu – Cậu bé thốt lên.
Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:
- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy…
Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:
- Tại sao mẹ lại khóc hở cha?
- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ – người cha mỉm cười đáp.
Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: “Tại sao phụ nữ lại khóc?”.
Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: “Khi Thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi bờ vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.
Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ không bao giờ than thở… Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.
Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh ta… Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.

Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên”.
( Quà tặng cuộc sống.vn)

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

TIN BUỒN


Bà Phạm Thị Bông Mẹ bạn Nguyễn Văn Hòa Lớp 10D đã mất 

Ban liên lạc Hội NguyentraiK72 TPHCM kính báo

PHONG CẢNH SUỐI TIÊN - MŨI NÉ


Đây là 1 trong những điểm mà các bạn sẽ được đi tham quan vào dịp tháng 5 / 2014 do các bạn ở TP HCM tổ chức gặp gỡ....
Đi bộ lội theo suối Tiên mất khoảng 1 tiếng đồng hồ, các bạn sẽ được thưởng ngoạn nhiều cảnh đẹp ở dọc hai bên suối... có những dãy núi cát đa dạng nhiều mầu sắc và nhiều loài cây hoa lạ mắt...





















Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Ai đã tàn phá tình người quê tôi ?

KS Doãn Mnh Dũng 


  
Gia thp k 1950,má tôi đưa năm anh em chúng tôi ra Bc. Trước khi đi, má tôi v Biên Hòa gi li các giy t và mt khan tin nh cu m út gi h, phòng khi bt trc đi không được, khi quay li còn có tin xài.
Thi gian gi cu m đã 20 năm, đến năm 1975, má tôi quay v Biên Hòa. Cu m út đem giy t và c nguyên gói tin đưa li. C nhà nhìn mà bun vì tin xưa đâu còn dùng được.Vì làm ra đng tin khó lm. Cu m út quá khái tính, đáng l nên dùng s tin trên hoc cho bà con nghèo thì tt hơn !
S tin trên hin đang nm trong b sưu tp ca tôi. Câu chuyn trên theo tôi mãi, dy tôi phi biết sng ch bng lao đng ca chính mình !
Mt chuyn tht nh nhưng con người khó vượt qua. Tôi tin rng đó là nn tng ca Văn miếu Trn Biên.
Có l t cái nôi văn hóa đó mà Huỳnh Văn Ngh nhìn v hướng Bc a l nói rng : 
T thu mang gươm đi m ci,
Nghìn năm thương nh đt Thăng Long !
Nh Thăng Long, nh Hà Ni- nơi đó dù trãi qua bao cnh b dâu, nhưng vn thanh lch, sáng trong. Chưa thy người Hà Ni làm vua, nhưng h làm thy nhiu vua. Văn miếu Hà Ni, văn miếu Trn Biên dy con người tr thành con người tt hơn.
Nhng năm tháng ba tôi b tù đy, bà con ai cũng thương yêu chia x giúp đ gia đình khi han nn. Nh Biên Hòa - quê ngoi là nh nhng tình người đy p.
  
Mi đây các báo đưa tin :
Khong 12 gi 20 trưa 4/12, ti khu vc vòng xoay Tam Hip (thuc KP.1, P.Bình Đa, TP.Biên Hòa, Đng Nai), chiếc xe ti bia Tiger t Tp.HCM đi Phan Thiết đã gp nn.Được biết, chiếc xe ti trên đang ch khong 1.400 két bia lon và hơn 100 két bia chai nhưng sau v tai nn s bia còn li ch khong 10%. Người ta mang c xe bá gác ra đ đi hôi bia!
Trước đó , ngày 22-10/2013 , mt v tai nn giao thông xy ra trên đường Đng Khi (đon qua P.Tân Hip, TP Biên Hòa, Đng Nai) khiến hai người b thương nng. Ti hin trường, mt xp tin mnh giá 500.000 đng cùng vi đin thoi ca mt nn nhân văng tung tóe. Nhiu người cũng lao vào ngay lp tc đ … lượm tin mà không thy nn nhân đang nm đau đn.
Nghe chuyn cướp bia và tin Biên Hòa, tôi tin rng đó không phi là người Biên Hòa mà đó là người t “Nhà thương điên Biên Hòa’’ hay “Mt ch thuyết sng bng cướp” đang du nhp vào quê tôi ! Tàn phá tình người quê tôi ?








DH st