Lần đầu tiên, mình ấn tượng với hắn là vụ gặp mặt khóa ở Thiên Sơn Suối Ngà năm 2012.
Trong lúc mọi người đang tay bắt mặt mừng, thì chợt thấy ồn ào. Chạy lại, thấy mọi người xúm quanh, hắn đang nằm ở ghế băng cuối hội trường, mặt đỏ gay:" Huyết áp cao rồi, huyết áp rồi" "Có thuốc mang theo không?""Hình như không""Ai có thuốc huyết áp giúp cậu ấy nào".
Hắn cứ nửa nằm nửa ngồi và nói:"Ổn rồi". Một bạn nữ cùng lớp nói như quát" Nằm nghỉ tiếp đi, chưa ổn đâu"
Hắn ở lớp 10B, lớp chuyên văn ngày xưa. Giờ đây, hắn là một trong những người tham gia hoạt động chung của khóa rất sôi nổi
Hắn có khuôn mặt dễ tin cậy, pha chút sương gió. Nghe nói, trước cũng làm Vinashine. Nơi đây kể ra trước đó nhiều chuyện lắm, cũng may, hắn không "dính chấu".
Căn nhà của hắn khiêm tốn ẩn trong một ngõ trên phố Hàng Bún. Cư dân nơi đấy chủ yếu là dân lao động. Hắn xây dựng được mối giao hòa với hàng xóm, gặp nhau là vồn vã chào hỏi. Với hắn, lời chào dường như đi ra trước khi hắn bước ra cửa, thảng hoặc khi vội quá thì hắn luôn gật đầu chào người bắt gặp.
Cũng gần nơi đó, đầu đường Yên Phụ có quán cà phê Giảng. Mỗi sáng thứ năm hàng tuần hắn lại tụ bạ bạn bè. Thôi thì đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Ở tuổi này, người ta không còn bị câu nệ quá nhiều những chuyện mưu sinh hay các phép tắc nhiêu khê. Chuyện lan man từ xa xưa đến chuyện ngày qua và dự định các hoạt động tương lai.
Hắn chịu trách nhiệm là trưởng Ban liên lạc của khóa phổ thông. Vô cùng nhiều việc phải quan tâm. Bạn bè đều biết điều đó tương đương công tác Công đoàn cơ quan, thậm chí phức tạp hơn. Ở các cơ quan, nói chung đều tuổi cùng lắm 60, còn ở đây toàn người đã bước qua tuổi "lục thập nhi nhĩ thuận," nhưng ko phải ai cũng như vậy.
Nhiệt tình với công việc: trước một sự kiện , bao giờ hắn cũng vào cuộc trước như : hoạch định thời gian, các nội dung, liên hệ những người, đơn vị có trách nhiệm. Mọi người đều muốn góp một chân một tay, nhưng sao cho đầy đủ hệ thống vận hành, không phải dễ.
Hắn rất có trách nhiệm với bạn bè. Đến thăm các gia đình liệt sĩ dù ở lớp khác như những người bạn cùng lớp thuở xưa. Khóa trên và khóa dưới chỉ có 1 liệt sĩ mà khóa này có 10 liệt sĩ, một con số đáng trân trọng mà sau ngót 50 năm mới thu thập đủ . Khói bom chiến trường lan đến từng gia đình, từng trường, nơi có những học sinh vừa chớm tuổi nhập ngũ.
Nhân kỷ niệm 70 năm thành lập trường, hắn đã dày công cùng các bạn khác thu thập thông tin, chỉnh sửa lại các ảnh của 10 liệt sĩ của khóa. Một góc trang trọng của Phòng truyền thống trường hiện nay đã đặt di ảnh bổ sung của 10 liệt sĩ khóa này. .
Hắn thấu hiểu khó khăn nhiều bạn bè: nỗi niềm riêng tư, địa chỉ ở đâu, học lớp nào, thói quen hay sức khỏe người này, hoàn cảnh người kia để lý giải các nguyên nhân đến muộn hay vắng mặt trong các vụ sinh hoạt chung.
Hắn là một con người của hành động. Ấn tượng nhất những ngày Kỷ niệm 70 năm thành lập trường Nguyễn Trãi. Tháng 2/2020, dịch covid có phần lắng dịu nhưng vẫn tiềm tàng nguy cơ. Trường THPT Nguyễn Trãi tuyên bố rồi lại hủy lịch gặp gỡ các cựu học sinh. Các khóa đều hồi hộp chờ thời điểm. Nhưng căn cứ thực tế, sự tham mưu của bạn bè, cân nhắc các điều kiện, khóa vẫn tổ chức một buổi tập trung tại trường vào ngày 29/2, một ngày chỉ lặp lại trong 4 năm.
Thế là phải gặp gỡ Ban Giám hiệu trường THPT Nguyễn Trãi để thống nhất hành động: lịch trình thế nào, yêu cầu ra sao, triển khai một bức tranh thêu cỡ lớn non cảnh Côn Sơn, quà của khóa tặng trường...Trước ngày gặp mặt có một ông bạn U 70, dám trèo lên mái lễ đài để treo băn rôn kỷ niệm của khóa. Ấy là chưa nói , hắn lại phải lo liên hệ buổi liên hoan toàn khóa sau gặp mặt. Và mọi việc đều suôn sẻ.
Khóa đã trải qua bao đợt du lịch trên rất nhiều vùng miền trong và ngoài đất nước. Các đợt du lịch của khóa ở Campuchia, Lào, Yên Bái, Cao Bằng, Thanh Hóa, miền tây... vẫn để lại trong lòng mỗi học sinh của khóa cảm giác cả háo hức, lẫn êm dịu và lưu luyến.
Và phải thực sự chia sẻ nỗi vất vả của nhiều bạn mà hắn là chủ công : lựa chọn thời gian du lịch phù hợp, gặp gỡ trao đổi gặp các công ty du lịch. Công việc không chỉ thanh toán tiền đặt cọc và tiền du lịch, liên hệ xe, phối hợp làm việc, thông báo mọi người.
Không biết mọi người có hiểu những vất vả, dù lắt nhắt trong và sau mỗi đợt du lịch không: Sử dụng đồ nào đó không miễn phí tại phòng nghỉ, nhưng khi về có người quên trả tiền; xe máy gửi tại trường phố Nam Cao, một số bạn cứ vô tư phóng xe khi về, quên trả tiền cho bảo vệ, thế là hắn lại móc tiền túi trả. Chỉ khi mọi người an toàn trở về đến nhà sau du lịch, hắn mới cảm thấy xong trách nhiệm .
Hắn hẳn là con người hài hước. Nụ cười luôn nở trên môi, thậm chí nhiều khi quá sảng khoái, nhưng chính vậy, gây mọi người cảm giác yên tâm. Mình nhớ, sau khi liên hoan xong ở nhà một người bạn, một cô bạn đang lúng túng chưa có giải pháp về nhà, hắn nói: Lên xe tôi đèo về. Bạn gái hỏi:" Có sợ bị chặn đường đánh không?". Hắn cười hì hì, trả lời:" Tôi đang muốn bị đánh, nhưng chỉ sợ bạn bị đánh thôi"
Với mọi người, hắn là khuôn mặt đại diện cho khóa, là ngọn cờ tập trung các quyết sách. Và cũng vì vậy trăm dâu đổ đầu tằm.
Như đã nói, nhiệm vụ của hắn khó hơn công tác công đoàn. Mà mấy ông rách việc hay nói với nhau công đoàn hình như thừa, giống như cái "ti" đàn ông , hay như bánh xe thứ 5 của xe 4 bánh. Mà ở đây còn phải giải quyết, dung hòa nhiều ý kiến cá nhân. Hiểu và thông cảm với hắn mới thấy nhiệt tâm và khả năng của hắn.
BàngHS