TÔI ĐÃ PHẢI TRẢ BẰNG MỘT GIÁ ĐẮT, CÓ THỂ NÓI LÀ ĐẮT VÔ CÙNG, NHỮNG TRUYỆN CỔ TÍCH CỦA TÔI. VÌ CHÚNG, TÔI ĐÃ TỪ CHỐI HẠNH PHÚC MÀ ĐÁNG LẼ TÔI ĐƯỢC HƯỞNG VÀ ĐÃ BỎ QUA KHOẢNG THỜI GIAN MÀ ĐÁNG LẼ SỨC TƯỞNG TƯỢNG, MẶC DÙ MẠNH MẼ VÀ SÁNG LÁNG, PHẢI NHƯỜNG CHỖ CHO THỰC TẾ.
ANH HÃY GẮNG SAO CHO CÓ ĐƯỢC ÓC TƯỞNG TƯỢNG, KHÔNG PHẢI ĐỂ TẠO RA ĐAU BUỒN, MÀ ĐỂ MANG LẠI HẠNH PHÚC CHO MỌI NGƯỜI VÀ CHO ANH.?
ANH HÃY GẮNG SAO CHO CÓ ĐƯỢC ÓC TƯỞNG TƯỢNG, KHÔNG PHẢI ĐỂ TẠO RA ĐAU BUỒN, MÀ ĐỂ MANG LẠI HẠNH PHÚC CHO MỌI NGƯỜI VÀ CHO ANH.?
H.C. ANĐÉCXEN
Chiều 8/5/2011, giới văn chương Sài Gòn bàng hoàng khi nghe tin tác giả 'Miền xanh thẳm', từng là biên tập viên của báo Văn Nghệ, đã qua đời tại nhà riêng ở TP HCM. Sinh thời, ông đã từng nhận định:“Văn học thiếu nhi VN thừa bề rộng, thiếu chiều sâu” và ”Biên tập văn học cần giữ gìn con mắt xanh”
Nhân những ngày tháng sáu, xin giới thiệu một số truyện của ông đã gắn bó với tuổi thơ của chúng ta.
VÒNG HOA
Con ngắt từng chùm hoa ti-gôn vừa mới nở lấm tấm màu hồng nhạt, kết thành một vòng hoa nhỏ. Con đội lên đầu và khoe: "Mẹ ơi, mẹ trông này!" Mẹ mỉm cười nhìn con, khen: "Con tôi xinh quá! Con đẹp như một cô tiên nhỏ".
A, mẹ ơi! Nếu thế, con sẽ kết một vòng hoa rất đẹp khác và đội lên đầu mẹ. Mẹ con ta sẽ đi chơi, mẹ nhé!
Con lại ngồi chăm chú ngắt từng chùm, từng chùm hoa một. Con nương nhẹ tay cho những chùm hoa của mẹ mãi mãi vẫn còn tươi.
Làm xong, con cẩn thận đặt vòng hoa trên đầu mẹ. Đẹp quá mẹ ạ! Con ngắm đi ngắm lại; càng ngắm, con càng thấy mẹ trẻ đẹp hơn.
Đấy, mẹ cũng phải khen: "Vòng hoa đẹp thật. Con tôi khéo tay quá đi thôi!"
Đi, mẹ đi! Mẹ con ta sẽ đi trên đường phố với những vòng hoa rực rỡ trên đầu.
Nhưng mà kìa! Mẹ ơi, sao mẹ chẳng chịu đi, mẹ chỉ tươi cười nhìn con và lắc đầu là nghĩa làm sao?
A, mẹ ơi! Nếu thế, con sẽ kết một vòng hoa rất đẹp khác và đội lên đầu mẹ. Mẹ con ta sẽ đi chơi, mẹ nhé!
Con lại ngồi chăm chú ngắt từng chùm, từng chùm hoa một. Con nương nhẹ tay cho những chùm hoa của mẹ mãi mãi vẫn còn tươi.
Làm xong, con cẩn thận đặt vòng hoa trên đầu mẹ. Đẹp quá mẹ ạ! Con ngắm đi ngắm lại; càng ngắm, con càng thấy mẹ trẻ đẹp hơn.
Đấy, mẹ cũng phải khen: "Vòng hoa đẹp thật. Con tôi khéo tay quá đi thôi!"
Đi, mẹ đi! Mẹ con ta sẽ đi trên đường phố với những vòng hoa rực rỡ trên đầu.
Nhưng mà kìa! Mẹ ơi, sao mẹ chẳng chịu đi, mẹ chỉ tươi cười nhìn con và lắc đầu là nghĩa làm sao?
HOA KIM NGÂN
Ngày còn nhỏ, tôi rất yêu hoa kim ngân. Ở bờ ao nhà tôi có một bụi, cứ vào dịp tháng Năm, từ các kẽ lá nẩy từng chùm, từng chùm hoa hai chiếc một, bông trắng bông vàng xen kẽ, tỏa hương ngào ngạt. Suốt bao nhiêu năm qua tôi vẫn yêu loài hoa đó. Thật lạ lùng: Trong cùng một chùm hoa lại nở bông thì trắng, bông lại vàng, vì thế mới có tên là hoa kim ngân.
Nhiều năm qua đi. Dần dần tôi phát hiện ra một điều: Hoa kim ngân không hoàn toàn như tôi nghĩ. Những bông hoa vàng không phải vốn nở ra đã vàng mà chính là những bông hoa trắng lâu ngày chuyển màu. Trong cùng một chùm hoa kim ngân, bông trắng là bông mới nở, còn bông vàng là bông đã nở lâu.
Những gì kỳ ảo tôi hằng ấp ủ từ ngày thơ ấu bỗng chốc tan biến. Tôi cứ ngơ ngẩn tiếc mãi. Giá mà tôi đừng biết sự thật về loài hoa kim ngân, có lẽ lại hơn. Như thế, suốt đời tôi được nhớ đến bờ ao quê tôi với những chùm hoa lạ lùng thơm ngát cả những ngày thơ dại của tôi, suốt đời tôi được sống trong những kỷ niệm dịu êm...
Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Không, không được uỷ mị, không được tự dối lừa mình bằng những ảo tưởng, mà hãy đi đến với sự thật, dù sự thật ấy có phũ phàng.
Bây giờ tôi nhìn hoa kim ngân không còn thấy thơ mộng như trước, không phải tâm hồn tôi cằn cỗi mà chính là tôi đã lớn lên.
==============================
Trần Hoài Dương tên thật là Trần Bắc Quỳ, sinh ngày 8/11/1943 ở TP Hải Dương. Các tác phẩm đã xuất bản của ông gồm: tập truyện ngắn Em bé và bông hồng (1963), Cây lá đỏ (1971), Cuộc phiêu lưu của những con chữ (1975), Con đường nhỏ (1976), Lá non (1981), Những ngôi sao trong mưa (1988), Nắng phương Nam (1998)...; Truyện dài: Hoa của biển (1976), Người tù vượt ngục và em nhỏ trên đảo (1979), Mầm đước (1994), Miền xanh thẳm (2000)... và tiểu thuyết Bên ngoài mái trường (1983).
Ông đã đoạt các giải thưởng: Giải Hội Nhà văn Việt Nam và Ủy ban Thiếu niên và nhi đồng trung ương năm 1968 với tác phẩm Cuộc phiêu lưu của những con chữ, giải thưởng loại B (không có giải A) của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2001 với tác phẩm Miền xanh thẳm.
Nhiều năm qua đi. Dần dần tôi phát hiện ra một điều: Hoa kim ngân không hoàn toàn như tôi nghĩ. Những bông hoa vàng không phải vốn nở ra đã vàng mà chính là những bông hoa trắng lâu ngày chuyển màu. Trong cùng một chùm hoa kim ngân, bông trắng là bông mới nở, còn bông vàng là bông đã nở lâu.
Những gì kỳ ảo tôi hằng ấp ủ từ ngày thơ ấu bỗng chốc tan biến. Tôi cứ ngơ ngẩn tiếc mãi. Giá mà tôi đừng biết sự thật về loài hoa kim ngân, có lẽ lại hơn. Như thế, suốt đời tôi được nhớ đến bờ ao quê tôi với những chùm hoa lạ lùng thơm ngát cả những ngày thơ dại của tôi, suốt đời tôi được sống trong những kỷ niệm dịu êm...
Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Không, không được uỷ mị, không được tự dối lừa mình bằng những ảo tưởng, mà hãy đi đến với sự thật, dù sự thật ấy có phũ phàng.
Bây giờ tôi nhìn hoa kim ngân không còn thấy thơ mộng như trước, không phải tâm hồn tôi cằn cỗi mà chính là tôi đã lớn lên.
==============================
Trần Hoài Dương tên thật là Trần Bắc Quỳ, sinh ngày 8/11/1943 ở TP Hải Dương. Các tác phẩm đã xuất bản của ông gồm: tập truyện ngắn Em bé và bông hồng (1963), Cây lá đỏ (1971), Cuộc phiêu lưu của những con chữ (1975), Con đường nhỏ (1976), Lá non (1981), Những ngôi sao trong mưa (1988), Nắng phương Nam (1998)...; Truyện dài: Hoa của biển (1976), Người tù vượt ngục và em nhỏ trên đảo (1979), Mầm đước (1994), Miền xanh thẳm (2000)... và tiểu thuyết Bên ngoài mái trường (1983).
Ông đã đoạt các giải thưởng: Giải Hội Nhà văn Việt Nam và Ủy ban Thiếu niên và nhi đồng trung ương năm 1968 với tác phẩm Cuộc phiêu lưu của những con chữ, giải thưởng loại B (không có giải A) của Hội Nhà văn Việt Nam năm 2001 với tác phẩm Miền xanh thẳm.
Tiếc thương nhà văn Trần Hoài Dương. Xin được thắp một nén nhang tưởng nhớ về Ông ở cõi vĩnh hằng.
Trả lờiXóaTôi thích nhiều loại hoa nhưng nếu thuần túy chỉ xét về màu sắc thì tôi yêu đền mê say sắc màu của hoa Ti-gôn và sắc màu rực rỡ, hồng thắm của hoa...Mười giờ.
Trần Bách Thảo
Thế thì bạn nên gửi đăng
Trả lờiXóa1) Hoặc bài " 2 sắc hoa Ti gôn"
2) Hoặc bài thơ/bài văn/bài hát về "hoa 10 giờ"
Đã "máu" thì "máu" luôn!
Anh Trần bách Thảo ơi! Anh đã yêu ai đến mê say như đã yêu hoa mười giờ không?
Trả lờiXóaT NTM
Một câu hỏi rất hay ! Cám ơn Bạn TNTM .
Trả lờiXóaCâu trả lời : Hình như là...chưa. Hy vọng rằng điều tuyệt vời ấy ...sẽ đến.
Trần Bách Thảo
Môt câu hỏi hay và câu trả lời cũng hay.
Trả lờiXóa:-)