Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Nhớ Anh Vũ Bá Dật

(Anh là học sinh lớp 9G, 10H niên khóa 1970-1972 trường cấp 3 Nguyễn Trãi - Ba Đình - Hà Nội)

Vào hồi 12h45 ngày 25 tháng 4 năm 2011, Anh Vũ Bá Dật đã trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 60, để lại bao niềm tiếc thương đối với gia đình và ban bè.

Khi Viếng Anh, dự lễ truy điệu Anh tại nhà tang lễ 125 Phùng Hưng, nghe lời điếu về Anh tôi đã nghẹt lòng khóc. Khóc vì thương Anh, khóc vì sao người đời sao vô tình đến thế. Đoạn đời oanh liệt nhất thời trai trẻ trong quân ngũ của Anh , chỉ được đọc vẻn vẹn: “đi bộ đội tháng 1/1972, ra quân năm 1975”.

Thật đau đớn! Tại sao cơ quan của Anh họ không biết, hay họ cố tình quên đi… Anh đã từng là những chiến sỹ anh dũng tham gia chiến đấu những ngày ác liệt nhất mùa hè năm 1972 tại thành cổ Quảng Trị và đã hoàn thành xuất sắc nhiêm vụ, được tặng thưởng huân chương chiến sĩ giải phóng hạng 3. Đầu năm 1973, đơn vị ra Bắc an dưỡng, cũng chính Anh đã xung phong sang nước bạn Lào 6 tháng (khoảng tháng 7/1973 đến tháng 12/1973) để đưa hài cốt đồng đội về nước. Với những ngày vất vả làm công tác tử sĩ trên đất Lào, Anh về nước với căn bệnh sốt rét nặng kéo dài, lúc đó Anh trọc cả đầu. Nhớ đến hình ảnh Anh ngày đó, tôi không sao nén được lòng. Và cũng có thể vì căn bệnh đó mà Anh đã sớm xa chúng ta.

Nhớ về Anh thời trên ghế nhà trường, tôi nhớ về một Anh Dật, với dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Anh hơn chúng tôi vài ba tuổi, mà lúc đó chúng tôi trân trọng gọi là Anh Dật. Và nhớ lại những ngày đầu xuân 1972, Anh cùng chúng tôi vào quân ngũ, sau vài tháng huấn luyện, Anh lại cùng đồng đội hăm hở hành quân vào Quảng Trị đánh giặc. Trong chiến đấu với quân giặc Anh dũng cảm, bình tĩnh. Lúc đời thường Anh ít nói, chỉ nở nụ cười rất hiền. Anh luôn chăm lo cho anh em trong đơn vị từng mái tóc 3 phân đẹp đẽ (vì Anh Dật cắt tóc rất giỏi). Với tổ ấm, Anh là người chồng, người cha hết mực yêu thương chăm sóc vợ con. Anh ra đi là sự mất mát vô bờ đối với chị và các cháu.


Anh Dật ơi, gần đến ngày giỗ đầu Anh, tôi có mấy lời ngắn ngủi nhớ về Anh, là nến nhang thắp hương hồn Anh. Anh Dật ơi, nơi chín suối, Anh hãy ngậm cười Anh nhé, chúng tôi các bạn học, đồng đội của Anh luôn tri ân công trạng của Anh cho sự nghiệp giải phóng đất nước và Anh mãi sống trong lòng chúng tôi. Tôi viết về người Anh đã ra đi mà lòng nghĩ về những người bạn đang sống. Trong tôi dậy lên một ước vọng cháy bỏng là mỗi chúng ta không chỉ sống với chúng ta những người đang sống, mà cho cả những bạn đã không còn nữa, để mà yêu thương và có nhau mãi mãi./.


Bạn học và đồng đội của Anh Vũ Bá Dật
Nguyễn Quang Vinh

4 nhận xét:

  1. Bạn bè cùng lớp , nhưng lần đầu tiên được đọc bài viết của Nhà báo QVinh về Anh Dật. Rất hay và cảm động.
    Cám ơn QV đã nói hộ chúng mình những tình cảm dành cho Bá Dật. Mong sẽ đọc được nhiều bài của Nhà Báo ,

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết của Nguyễn Quang Vinh (10H) rất hay và cảm động! Tình bạn và tình đồng đội thật là đẹp!

    Trả lờiXóa
  3. Q.Vinh ơi đọc bài của bạn mình cũng thấy buồn quá, thương cho người đã mất và cũng giận những người đang sống. Không có những người như Dật thì làm gì họ có ngày hôm nay!
    Biển 10a

    Trả lờiXóa
  4. NQvinh viết bằng cả tấm lòng của một người bạn học,một người lính đồng đội của Anh Dật.Xin cám ơn các bạn và chị Dung đã đọc và nhận xét./.

    Trả lờiXóa