Ngày 1.9.1995, Ban Biên tập Báo Thanh Niên quyết
định cử tôi làm phóng viên thường trú tại Nha Trang. Tôi chính thức chia tay 17
năm dạy toán. Cho đến bây giờ, tôi vẫn tự hào về những năm tháng dạy học thanh
bình, trong sạch và tràn đầy kỷ niệm. Dạy và học toán chỉ có điều thiện, không
có cái ác; chỉ có cái đẹp, không có cái xấu; chỉ có sự trung thực và không có
đất cho sự giả dối hay ngụy biện. Trong toán học, mọi người có thể nói lên tất
cả suy nghĩ và chính kiến của mình - toán học là mảnh đất thực sự tự do.
Hôm nay, 1.9.2005, tròn mười năm tôi viết báo. Mười năm
viết báo nhưng chưa có một ngày được học nghề này. Bởi thế, tôi không nghĩ mình
là phóng viên hay nhà báo. Trên danh thiếp của tôi chỉ có hai thông tin: Báo Thanh
Niên, Xuân Hoà.
Là phóng viên thường trú, tôi may mắn được len lỏi vào
n-chiều của cuộc sống: từ nơi cao sang của chính khách đến những hang cùng ngõ
hẻm tối tăm, từ nơi rượu bia tuôn ra ê hề đến những vùng đất khô cằn nứt nẻ
không một giọt nước, chứng kiến giây phút cuối cùng của tử tội và tiếng khóc
đứa bé chào đời... Mười năm viết báo, tôi gặt hái nhiều kiến thức khoa
học, văn hoá, xã hội, luật pháp; được đến nhiều vùng đất lạ, gặp gỡ những con
người chân thật, đáng yêu; được cuộc đời và bạn đọc dạy bảo nhiều điều tử tế. Mười
năm viết báo, tôi được chia sẻ đau thương và phải chứng kiến biết bao cảnh đời
oan trái; tận mắt nhìn thấy cái ác hoành hành nhưng đành bất lực. Mười năm biết
nhiều nhưng cũng có quá nhiều điều không thể viết. Tôi yêu nghề dạy học bình
yên nhưng không ân hận vì bước sang nghề viết báo. Cảm ơn số phận đã đưa tôi
đến với những nỗi đau của đời người.
Người viết báo nhiều khi buộc phải làm những điều lương
tâm không muốn: Đưa tên tuổi một người phạm tội lên mặt báo; chầu chực chờ một
trọng tài bị bắt để viết tin; chụp ảnh người chồng bị còng tay trước mặt người
vợ rơi nước mắt... Mười năm, tôi mới chiêm nghiệm ra một điều: Chẳng ai muốn thân nhân mình lâm cảnh tù
tội. Nhưng nếu có người nhà ở tù, con người ta sẽ trở nên nhân ái hơn!
Tôi bước vào làng báo với lối sống của một ông thầy và
kiểu tư duy toán học. Có lẽ vì thế mà tôi chẳng dám trấn lột ai, không bẻ cong
thành thẳng. Tuy nhiên, đời sống viết báo không êm đềm như môi trường sư phạm.
Tôi không được đào tạo viết báo, vốn sống 17 năm dạy học lại chưa đủ để bước
vào cái nghề đầy biến động này. Vì thế tôi đã phạm không ít sai lầm. Cũng như
nhiều phóng viên mới bước vào nghề, tôi đã từng là kẻ cực đoan trong không ít
bài viết và nhiều năm ân hận về điều đó.
Báo chí thời nào cũng chống lại cường quyền, thúc đẩy dân
chủ và tiến bộ xã hội. Tuy nhiên, như mọi sự vật ở cõi đời này, làng báo có hai
mặt: điều cao cả rất nhiều nhưng cũng đầy rẫy sự thấp hèn và cái ác. Người ta
khai thác chuyện phòng the của nữ diễn viên nọ với mục đích câu khách. Nhân
danh nhà báo để vòi vĩnh quảng cáo, trấn lột doanh nhân. Quan chức sai thì báo
chí đập cho tơi tả. Báo chí sai thì nhiều khi quanh co "nói lại cho
rõ" chứ không dám đính chính. Như thế kể cũng hèn. Báo chí cũng đã từng bị
lợi dụng vì những toan tính đen tối.
Mười năm viết báo, tôi nhận được nhiều tấm lòng chính trực
và dũng cảm của bạn đọc. Không ít người đã bị mất chén cơm, bị trả thù vì cung
cấp nguồn tin. Nghề viết báo lắm lúc thật nghiệt ngã: Hôm qua, một quan chức
còn là người quen của anh, cung cấp thông tin cho anh; nhưng ngày mai anh có
thể phải chống lại hành vi bao che tội phạm của quan chức đó. Biết làm sao
được, báo chí là như thế, không thể khác. Nếu không chịu đựng nổi, anh hãy
chuyển nghề. Người viết báo được nhiều nhưng mất cũng không ít.
Báo chí cần thông tin từ chính quyền nhưng đồng thời giám
sát chính quyền. Vì thế người viết báo không nên quá gần mà cũng đừng quá xa chính
khách. Săn đón quá người ta coi thường, nịnh bợ người ta khinh, căng thẳng sẽ
hỏng việc. Hãy giữ đúng khoảng cách của mình.
Nghề viết báo biết nhiều bí mật, bí mật quốc gia, bí mật
đời tư, bí mật nguồn tin bạn đọc... Hãy coi chừng kẻo mang vạ vào thân, gây tai
hoạ cho người cung cấp tin tức. Khốn nỗi, tôi là dân toán nên thường thật thà
như toán, vì thế đã nhiều phen điêu đứng do không biết giữ miệng giữ mồm.
Người ta bảo có ba nghề khiến tâm lực bị suy kiệt nhanh
nhất, đó là tình báo, nhà báo và huấn luyện viên. Mười năm viết báo, tóc tôi
bạc nhanh. Nhiều người khuyên tôi “đảo ngói”. Nhưng xuyên tạc sự thật làm gì,
lại tốn thêm thời giờ và tiền bạc.
Nhiều người tỏ ra hãnh diện vì được mang danh phóng
viên, nhà báo. Thực ra, sự hãnh diện này cũng như bác nông dân kiêu hãnh về hạt
gạo của mình mà thôi.
TX Hòa
======
Nguồn: http://blog.yahoo.com/_YYDPMSH3H7GHNWUJWKHJFU56YY/articles/90157
Hoan nghenh ban 9I10H class da suu tam va dua len bai nay, mot loi tam su rat sau sac va bo ich cho cac ban tre da ,dang va se tro thanh nha bao cua nha bao TXuanHoa.Chuc thay giao-nha bao TXuanHoa viet ngay cang sac ben hon.
Trả lờiXóa