Kính tặng thầy Thế Mạc
Nguyễn Văn Tuất
Con xin thầy hãy tha lỗi cho con
Chưa làm được bao nhiêu những lời thầy dạy
Con ngơ ngác giữa dòng đời cuộn chảy
Nhìn sương về bạc trắng một hoàng hôn.
Bài học năm xưa thầy đã dạy con
Cần phải viết những câu văn có nghĩa
Con đã sống những tháng năm như thế
Giữa đôi bờ sóng vỗ quá xôn xao.
Bài giảng ngày xưa con nhớ từng câu
Lệ Chi Viên là bài ca đau nhất
Ai ngày xưa là công thần khai quốc
Hồn như sao sáng mãi trên đầu.
Thế mà nay một dòng lệ quặn đau
Hằn vết máu trên trang thơ đất nước
Bài học này chẳng bao giờ quên được
Thành hành trang con ghi khắc trong đầu.
Vết sẹo này con đã dám quên đâu
Giọt lệ rơi thấm trang thơ con viết
Thầy dạy con phải tin yêu đất nước
"Đẻ ra đời sao khỏi những cơn đau(*)"
Thôi xin làm hạt mưa nhỏ nhắn phía đằng sau
Để đậu được vào đôi vai khô xác
Trái sim nào chẳng một thời chua chát
Vẫn muốn dâng mật ngọt cho đời.
Ý nguyện này thầy đã dạy con rồi
Con đi mãi vẫn một niềm như thế
Con sông nào cũng ra với bể
Còn lại phù sa. Xanh mãi tới chân trời…
Minh Hòa st
========================
(*)Ý thơ Chế Lan Viên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét