Những gì Hà Nội đã làm được, chúng ta đều đã thấy rõ. Nhưng cứ nhìn vào
những bề bộn của Hà Nội đang phải giải quyết hôm nay lại lo cho tương
lai về sau.
"Dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội. Hà Nội của ta, thủ đô yêu dấu, một thời đạn bom, một thời hòa bình".
Có lẽ người Hà Nội và cả nước không ai
là không biết bài hát này. Lời bài hát đã ca ngợi lịch sử hào hùng, vinh
quang của Hà Nội. Trên thế giới, không ít thủ đô có bề dày lịch sử, có
truyền thống văn hóa lâu đời, đặc sắc. Nhưng có lẽ hiếm có thủ đô nào có
nhiều bài hát, nhiều áng thơ văn như Hà Nội. Bây giờ chắc chắn không
thể thống kê có bao nhiêu bài hát, bao nhiêu bài thơ về Hà Nội. Người ta
nói, Hà Nội dễ đi vào thơ văn bởi lẽ Hà Nội có 4 mùa - Xuân, Hạ, Thu,
Đông - mùa nào cũng có những nét đáng yêu, mùa nào cũng gợi cho người ta
suy tư và những nỗi nhớ.
Người Hà Nội từ xưa đã nổi tiếng là hào
hoa, phong nhã và thanh lịch. Nói về người Hà Nội gốc, có rất nhiều điều
khác biệt so với các vùng miền khác ở Việt Nam. Người ta nói rằng, đã
là người Hà Nội gốc thì không bon chen chốn quan trường, làm gì cũng ung
dung, thong thả... Ấy vậy mà người Hà Nội đã làm nên lịch sử trong suốt
quá trình dựng nước và giữ nước của dân tộc ta.
Chuyện xưa không nói làm gì, nhưng cứ
tính từ Cách mạng Tháng Tám trở lại đây thì Hà Nội xứng đáng là trái tim
của cả nước, Hà Nội vì cả nước.
Gần đây, trên chương trình “Ký ức Việt
Nam” của kênh VTV1 có những phim tư liệu về Hà Nội của một thời hào hùng
những năm chiến tranh chống Mỹ. Những thước phim đó gợi cho ta nhớ về
cả một quá khứ vinh quang, nhưng cũng có nước mắt. Ấy là vào những năm
khó khăn, người ta phải xếp hàng mua từng cân gạo, cân mì, mua từng mớ
rau... Nhưng Hà Nội ngày ấy vẫn đầy hào khí Thăng Long, thế hệ trẻ hừng
hực nhiệt huyết “xếp bút nghiên lên đường chiến đấu”.
Khi đất nước bước vào công cuộc đổi mới,
xây dựng kinh tế, Hà Nội thay da đổi thịt từng ngày. Người ta dễ dàng
nhìn thấy những bước phát triển của Hà Nội về cơ sở hạ tầng. Bây giờ ở
Hà Nội đếm không hết những ngôi nhà chọc trời, nhiều đại lộ và những con
đường lớn. Hà Nội đã được mở rộng trở thành một trong những thủ đô có
diện tích lớn nhất thế giới.
Những gì Hà Nội đã làm được, chúng ta
đều đã thấy rõ. Nhưng cứ nhìn vào những bề bộn của Hà Nội đang phải giải
quyết hôm nay lại lo cho tương lai về sau.
Không thể phủ nhận rằng Hà Nội đang là
một thành phố có trật tự đô thị rất kém. Nào là quy hoạch, kiến trúc hổ
lốn, nào là nạn xây cất nhà cửa không phép, không theo quy hoạch, tràn
lan. Cho đến nay, mặc dù thành phố đã có nhiều biện pháp quyết liệt
nhưng trật tự đường phố, rồi không ít căn nhà siêu mỏng, siêu méo vẫn
không xử lý được, dù đã có rất nhiều chỉ thị, nhưng vẫn như "bắt cóc bỏ
đĩa", dẹp được chỗ này thì lại phình ra chỗ khác... Rồi nạn ô nhiễm môi
trường ngày một trầm trọng. Nạn khiếu kiện tập thể tuy đã giảm, nhưng
cũng chưa được là bao nhiêu...
Tất cả những điều đó đều có thể giải quyết được, chỉ cần các cấp chính quyền Hà Nội vào cuộc quyết liệt.
Nhưng điều đáng lo ngại nhất cho tương
lai của Hà Nội là sự trì trệ không thể hiểu nổi của bộ máy công quyền,
sự sa sút về ý chí, phẩm chất của một bộ phận không nhỏ công chức Hà
Nội. Hình như người ta không bao giờ tự hỏi rằng, tại sao là một thủ đô
ngàn năm văn hiến với rất nhiều điều kiện ưu đãi mà sự phát triển về
kinh tế của Hà Nội vẫn thua kém nhiều tỉnh thành khác, các chỉ số phát
triển của Hà Nội cũng chẳng cao bằng ai. Phải chăng đây chính là hậu quả
của bộ máy công chức vẫn mang nặng tư tưởng và thói quen làm việc từ
thời bao cấp? Thái độ vô cảm của không ít những người được gọi là "công
bộc của dân" đã làm xói mòn lòng tin của người dân. Bộ máy công quyền Hà
Nội yếu kém đến mức mà Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị đã phải
cay đắng thốt lên rằng: "Ở nơi khác, người ta có bôi thì trơn. Còn Hà
Nội thì nhiều nơi có bôi mà còn không trơn".
Nhiều người Hà Nội vỗ ngực tự hào rằng,
Hà Nội là thủ đô ngàn năm văn hiến, rằng ta là người Hà Nội thanh lịch,
hào hoa. Nhưng không mấy ai nghĩ đến rằng người Hà Nội bây giờ không còn
cái chất ấy nữa. Bằng chứng là Hà Nội đang có một nền văn hóa cực kỳ xô
bồ. Cái gọi là sự thanh lịch hình như chỉ còn trong một số rất ít gia
đình, một số rất ít người. Một nền “văn minh cơm bụi”, “văn hóa bia
bọt”, một nền “văn minh xe máy” đã phá đi rất nhiều nét truyền thống văn
hóa tốt đẹp của người Hà Nội. Chính vì thế mà Hà Nội chỉ còn là tấm
gương sáng trong lịch sử. Còn bây giờ, Hà Nội đang là tấm gương mờ trong
xây dựng, phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội.
Chắc chắn những người từ các tỉnh, thành
khác về Hà Nội sẽ tự nhủ rằng: "Học tập được cái gì ở Hà Nội?". Hình
như Hà Nội khó có điều gì đáng trở thành mẫu mực để là tấm gương cho cả
nước noi theo.
Trong một gia đình, cha mẹ phải là tấm
gương cho con cái. Trong xã hội, cấp trên phải là tấm gương cho cấp dưới
làm theo. Và trong một quốc gia, thủ đô cũng phải là tấm gương để cả
nước lấy đó mà tự hào, mà học tập. Nếu không làm được điều này, Hà Nội
sẽ vẫn chỉ là một thủ đô tồn tại bằng vinh quang của quá khứ.
Người ta đến với Hà Nội là đến với một
Hồ Gươm linh thiêng, đến với một Hà Nội có bề dày lịch sử hơn là đến với
một Hà Nội đang dẫn đầu cả nước và là tấm gương sáng trên các lĩnh vực
chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục và trật tự an xã hội.
Tôi không dám lạm bàn về chiến lược xây
dựng và phát triển kinh tế của Hà Nội. Nhưng muốn xây dựng kiểu gì thì
xây dựng, để một thủ đô trở thành trung tâm kinh tế thì phụ thuộc vào
rất nhiều điều. Trên thế giới, không phải thủ đô nào cũng là trung tâm
kinh tế lớn của các quốc gia. Nhưng có một điều chắc chắn là thủ đô nước
nào cũng là một trung tâm văn hóa, chính trị của quốc gia đó. Người ta
sẽ đến với một thủ đô nếu nơi đó là một trung tâm văn hóa, chứ không
phải mong muốn đến với nơi có nhiều trung tâm thương mại, nhiều cửa
hàng...
Chính vì vậy, theo thiển ý của người
viết bài này, phải coi xây dựng văn hóa của thủ đô, xây dựng phong cách
người thủ đô là mục tiêu quan trọng nhất.
Tương lai của Hà Nội sẽ phụ thuộc vào sự phát triển văn hóa, chứ chưa chắc đã phụ thuộc vào sự phát triển kinh tế.
Hơn lúc nào hết, vào ngày kỷ niệm trọng
đại 60 năm Giải phóng Thủ đô, mỗi người là con dân Hà Nội - dù là người
Hà Nội gốc hay là các thế hệ sau này đều phải ý thức được rằng, đã có
danh là người Hà Nội thì phải có một nếp sống văn hóa để ai cũng thấy
rằng "đó là người Hà Nội"!
Theo NĂNG LƯỢNG MỚI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét