Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

ĐÓN CON VỀ

Ơn Giời con đã về đây,
Sau bao năm tháng, bao ngày nhớ mong.
Đi đường xa, có mệt không?
Phải qua bao núi, bao sông, con nờ?

Bao đêm thao thức ngóng chờ,
Không chợp được mắt, lần rờ thắp hương.
Ngày con xếp sách lên đường,
Ngủ không được, mẹ thắp hương ông bà,
Khấn rằng cháu nó đi xa,
Cùng bao bạn nó đi ra chiến trường.
Xin ông bà rủ lòng thương,
Phù hộ cho cháu bước đường hành quân.
Vượt qua khó nhọc gian truân,
Đá mềm, chân cứng, bình an trở về.
Con đi, giữ trọn lời thề,
Tuổi xuân quyết hiến dâng vì nước non.
Ở nhà dạ héo, tâm mòn,
Ngày đêm năm tháng mong con chóng về.
Thế rồi một buổi chiều quê,
Có anh bộ đội tìm về nhà ta.
Tưởng vui, hoá lại xót xa,
Đất trời muốn sụp, mái nhà chao nghiêng….

Tìm con, đi khắp bao miền,
May, con khôn sống, thác thiêng, dẫn đường.
Thôi, giờ từ giã chiến trường,
Về quê hương mẹ thân thương thuở nào.
Con nằm trong lá cờ sao,
Mẹ ôm con giống ngày nào còn thơ.

Mẹ già, mái tóc bạc phơ,
Thâu đêm thức với bàn thờ cúng con.


Đỗ Quang Việt











(Ảnh trên mạng)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét