Tôi lớn lên trong lòng Hà Nội
Giữa nhịp đời thành phố sinh sôi.
Trong tiếng ru da diết của mẹ tôi,
Có bao la một khoảng trời thành phố
Đã in đậm vào tôi, trong trí nhớ
Từng gốc cây, đường phố, mái trường xưa
Tiếng ve ran nao nức gọi học trò,
Cơn gió bấc tím đôi vành môi nhỏ
Thành phố tôi đi trong giấc ngủ,
Thức với đêm là những ánh đèn đường,
Tiếng guốc tan ca gõ dài vào đêm,
Tiếng còi tầu vào ga văng vẳng…
Thành phố ôm tôi trong lòng bè bạn,
Đôi mắt người yêu-chớp lửa cuộc đời tôi,
Phút chia tay gọi kỷ niệm vô hồi,
Thành phố trong tim đứa con xa Hà Nội
Sẽ hiểu những gì thành phố này chưa nói
Qua rêu phong phủ kín những mái chùa
Bức tường nao xoáy vết đạn xưa?
Nét nhân ái trải dài cùng lịch sử
Bịn rịn nhiều là giọt mưa qua phố
Hạt nắng nơi đây muộn đến sớm về
Gió sông Hồng mát rượi đường đê
Gọi sức sống những bãi ngô xanh mướt
Những đêm xa, qua mắt tôi thao thức
Hà Nội là nơi khoảng sáng phía chân trời .
Vẫn ghé về luôn mà vẫn bồi hồi ,
Niềm thương nhớ nối dài theo khoảng cách
Tôi chợt hiểu những gì thân yêu nhất,
Tôi đã trao cho thành phố tôi yêu…
Vĩnh Yên-Hà Nội 20-24/12/1980
Hồ Sĩ Bàng
Không ngờ Bàng làm thơ hay thế!
Trả lờiXóaDung (10A)