Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

VĂN HÓA ỨNG XỬ
TRONG CUỘC SỐNG


QUÀ SINH NHẬT

  Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học.Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người.
  Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn ?"
 Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì ?"
  Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bóng kho tiêu chị mang đến...
******

LỄ TỐT NGHIỆP

  Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nảy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi:
- Má! Má lên đây làm gì?
- Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp.
- Không được đâu. Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này.
- Thì má còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má...
- Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia. Tụi bạn con nó cười.
  Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường khi được xướng tên.
Người mẹ nhìn theo mắt cay cay...

********
TẠI CỬA HÀNG FASTFOOD

  Một bà cụ 80 tuổi đến một quán ăn hỏi nhân viên phục vụ :“Bà chỉ có mười ngàn, bà muốn uống canh.”
   Vì bà cụ đã lớn tuổi, nói chuyện nghe không rõ lắm.Khi đó tôi có thể cảm nhận được sự ngại ngùng của bà, vẻ mặt của bà thiếu điều muốn khóc.

  Một lúc sau, nữ phục vụ bưng ra một bát cơm và canh nóng để trước mặt cụ.
  Bà cụ nhìn thấy trong cơm có thịt, liền vội nói :
“Bà không cần thịt, bà chỉ có mười ngàn thôi.”
  Nữ phục vụ nhỏ nhẹ đáp lại :
“Bà ơi, cái này không tính tiền, bà cứ từ từ dùng ạ!”

  Mỗi người chúng ta ai cũng sẽ già đi, sống tốt với người già luôn là một nét đẹp đạo đức của con người.


********

XÓT XA

      Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:
- Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

    Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:
- Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!
  Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.
  Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :
- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi

********

ĐIỀU GÌ XẢY RA TRÊN CÁC HÃNG HÀNG KHÔNG 

   Một phụ nữ da trắng 50 tuổi đi đến chỗ ngồi của bà, và nhìn thấy hành khách kế bên bà ta là một người da đen.
    Người phụ nữ đột nhiên tức giận, và gọi ngay cô tiếp viên hàng không.
- Có vấn đề gì không, thưa bà ? - Cô tiếp viên hàng không hỏi.
- Cô không nhìn thấy à ? – Người phụ nữ nói : Tôi được xếp chỗ ngồi kế bên một người đàn ông da đen. Tôi không thể ngồi cạnh anh ta. Cô hãy đổi chỗ ngồi cho tôi ngay.
- Xin hãy bình tĩnh, thưa bà. – Cô tiếp viên hàng không nói.
  Thật không may, tất cả các ghế đều đã đầy, nhưng tôi vẫn sẽ kiểm tra nếu chúng tôi còn chỗ.
Cô tiếp viên rời khỏi và quay lại sau vài phút.
- Thưa bà, như tôi đã nói với bà, không còn bất kì chỗ trống nào cho hạng rẻ nhất nữa. Nhưng tôi đã nói chuyện với cơ trưởng và ông ta cũng đã xác nhận điều đó. Chúng tôi chỉ có ghế ngồi vé hạng nhất.
   Và trước khi người phụ nữ muốn nói điều gì đó, cô tiếp viên lại nói tiếp :
- Hãy nhìn xem, đó là điều khác thường của công ty chúng tôi, cho phép một hành khách từ hạng rẻ nhất đổi thành vé hạng nhất. Tuy nhiên, còn tùy trường hợp, chỉ huy nghĩ điều đó sẽ là một tai tiếng làm ảnh hưởng đến hành khách khi ngồi kế bên một người khó chịu.
    Cô tiếp viên quay sang người đàn ông da đen và nói :
 - Có nghĩa là, thưa ngài, nếu không phiền xin ông vui lòng mang túi xách của ông, chúng tôi đã dành riêng một chỗ ngồi hạng nhất cho ông…
     Tất cả hành khách gần đó, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy ai cũng bất ngờ và có tiếng vỗ tay khen ngợi bắt đầu vang lên, một số người còn đứng dậy vỗ tay không ngừng

**********

TẠI QUẦY BÁN VÉ

   Vào một buổi chiều đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và 2 đứa con của anh đến 1 câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi:" Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi 4 vé."
Người bán vé trả lời:" 3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên 6 tuổi. Trẻ em từ 6 tuổi trở xuống được miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?"

" Đứa lớn 7 tuổi và đứa nhỏ lên 4", bạn tôi trả lời, "như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả."

   Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:" Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới 6 tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!"

Bạn tôi từ tốn đáp lại: "Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la."

Tiến HT st

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét