Người mẹ ấy dục lòng tiễn con đi giữ nước
Dẫu biết chiến trường vẫn đạn bom rơi
Tiếng súng đã im, Anh không về nữa
Ngày khải hoàn, ôm đồng đội con, mẹ khóc vùi
Để mẹ hằng đêm tựa cửa
Thoảng tiếng động mong manh, chờ tiếng con chào
Mỗi bữa cơm, vẫn bầy thêm bát đũa
Màu áo xanh, con đang ở nơi đâu?
Căn nhà xưa đong bao kỷ niệm
Người con xa mẹ, vẫn chưa về
Tiếng trẻ nhà bên nô đùa gợi nhắc
Chông chênh, thầm khúc mẹ hát ru….
Ơi đất nước trầm luân, đất nước vinh quang !
BàngHS
Bàng ơi ! bài thơ này hay và tình cảm quá.
Trả lờiXóaVà rất cảm động nữa.
Trả lờiXóaY Hòa, Chấn Hưng và các liệt sỹ K22 Nguyễn Trãi Hà Nội chắc sẽ ngậm cười nơi chín suối khi nghe những vần thơ tình cảm sâu lắng của BHS. Tôi sưu tầm thêm mấy vần về các chiến sỹ ta ở Vị Xuyên năm 1984:
Trả lờiXóa" Những chiến sĩ con dân đất Việt
Tuổi xuân đâu tiếc
Lưng trần, cắp súng xung phong
Đạn xé toác vai, đạn cày rách mặt
Súng cầm tay rực lửa
Xông pha giữ đất biên thùy... "(Đặng Việt Châu - nguyên chính trị viên Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 876, Sư đoàn 356 Vị Xuyên - Hà Giang).
Ngô Thái Hòa(9H-10G).