Đối với những người
dân sống ở Sài Gòn thì hẻm Sài Gòn không phải là một điều quá xa lạ. Đó là nơi
lưu giữ những ký ức tuổi thơ của một thời vụng dại, nơi giữ lại chút gì bình
yên trước những biến đổi xô bồ và đó cũng là nơi mà tôi và nhiều người dân Sài
Gòn khác nữa được nuôi nấng, trưởng thành.
Hẻm Sài Gòn không rộng, chỉ đủ người đi, từng
con đường uốn lượn, quanh co, khúc khuỷu như những nhánh sông hòa vào đại lộ
thênh thang. Có thể, đối với nhiều người, hẻm Sài Gòn chỉ là những con đường dài
hun hút, tối tăm với những căn nhà san sát và đôi khi không có số nhà…
Nhưng
đối với tôi, nó lại là nơi mang lại cảm giác bình yên đến lạ kỳ. Không ồn ào,
hối hả, không quán xá tấp nập, không cửa hiệu sang trọng như những con đường
lớn hoa lệ của Sài Gòn và cũng không có những giờ tan tầm, kẹt xe khói bụi.
Hẻm
trong mắt tôi, đơn giản là nơi tôi sinh sống, trưởng thành. Là những con đường
nhỏ nép mình sau những con đường lớn, sau những hối hả, tất bật của Sài Gòn. Là
một trời tuổi thơ với bao kỷ niệm, là nơi tôi nhớ về trong những chuyến đi xa.
Hẻm nhỏ, rào thưa, ngôi nhà vắng lặng
Tiếng radio buồn gieo niềm sâu lắng
Tôi chợt nhận ra môi mình mặn đắng,
Nước mắt hiếm hoi trước hạnh phúc không lời
Đại lộ cuộc đời tôi mãi rong chơi
Bỗng thèm quá như trưa nào lạc vào hẻm nhỏ
Dẫu biết giữa thị thành muôn vạn điều không –
có
Vẫn ước ao có một hẻm nhỏ để đi về. (Hẻm
nhỏ-thơ Thanh Vân)
Hẻm Sài Gòn nhỏ thì nhỏ thật nhưng lại rất bao
dung, đây là nơi hội tụ của biết bao người dân tứ xứ, cũng vì thế mà từng con
hẻm lại có những bản sắc riêng - Nào là hẻm người Hoa, hẻm người Chăm, người
Nam, người Bắc… Từng con hẻm cũng đa dạng như chính bản sắc của Sài Gòn.
Nhà
trong hẻm san sát nhau, tựa vào nhau, liền kề thành dãy, hai dãy nhà cách nhau
chỉ vài bước chân. Đường trong hẻm vì thế cũng nhỏ nhắn đến lạ, nhiều đường chỉ
đủ cho xe đi lại một chiều. Cứ vậy mà, người đi tới thấy nhau từ xa đã vội
nhường đường, cuộc sống trong hẻm vì thế cũng nhún nhường thêm chút.
Hẻm
chật nhưng lòng người rộng rãi, họ trao nhau từng chút tình người. Sáng mở cửa
mỉm cười nói câu chào buổi sáng. Những cụ già thong thả giọt cà phê. Hẻm tĩnh
lặng khác xa sự ồn ã ngoài đường, những trưa hè vang lên tiếng rao thân thuộc
của những xe hủ tíu gõ, của những người bán bánh… “Ai tàu hũ không”, “ai mài
dao, mài kéo đi” tiếng rao ngân dài giữa không gian tĩnh lặng. Tiếng rao được
cất lên từ những con người vất vả cần lao chứ không phải là những âm thanh đều
đều từ những chiếc loa vô cảm.
Cứ
thế mà, những con hẻm Sài Gòn trở thành một phần không thể thiếu trong tôi.
Những con đường nhỏ, sâu hun hút, những ngôi nhà bé xíu, san sát nhau, những
tiếng rao trưa, tiếng trẻ con cười đùa rộn rã, những nụ cười nặng nghĩa, nặng
tình…Bình yên giữa Sài Gòn chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.
Và
dù thế nào đi nữa, hẻm Sài Gòn vẫn mãi là phần tinh túy của văn hóa Sài Gòn, là
nơi đong đầy kỉ niệm của bao người, nơi bình yên giữa Sài thành vội vã và là nơi
tôi quay quắt nhớ về trong những chuyến đi xa.
Hà Linh - Baomoi.com
ĐHĐ St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét