Xin gửi tới mọi người một bài thơ của một trong những người bạn cùng lứa
THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ
Thưa thầy!
Chắc thầy chẳng còn nhớ tên em
Một học sinh bình thường của thời chống Mỹ
Dép cao su, bộ áo quần giản dị
Mũ rơm trên đầu, túi thuốc ngang hông
Lớp học trống trơn, nằm nép ở ven rừng
Dưới chân bàn dọc ngang hào trú ẩn
Tất cả đễu xanh và một vầng sáng nhỏ
Khăn quàng đỏ rất nhiều trên vai học sinh
Cái ngày ấy em nghĩ thật giản đơn
Đi sơ tán cũng chỉ vì đi học
Môn học không nhiều nhưng rất nhiều mơ ước
Với rất nhiều những dự cảm không tên
Mỗi một bến qua, hành trang lại nặng hơn
Ngoài kiến thức là bạn bè còn, mất
Những chuyến tàu ngược chiều về hai đầu đất nước
Người cầm súng vào nam, người du học phương xa
Chỉ vẫn thầy ở lại với bến xưa
Qua 20, 30 năm những ai về thăm lại
Nếu chúng em khác nhiều, xin thầy thứ lỗi
Cuộc sống có nhiều điều không giống ước mơ
Còn riêng em, em cũng đi học xa
Được ngồi trong giảng đường đầy ánh sáng
Nhưng ngọn đèn dầu ngày xưa, không được quyền quá sáng
Vẫn mãi là ngọn đèn không thể tắt trong em
Em cũng dạy học trò ở những lớp cao hơn
Với những điều có lẽ thầy chưa từng đọc
Nhưng thầy hãy tin, có một điều không bao giờ mất được
Cách thầy dạy chúng em biết mơ ước thành Người
20/11/1997
EGK9
Nữ tác giả bài thơ này cùng thế hệ với chúng ta, học trường cấp III Hà Nội A, hiện đang làm việc tại nước ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét