Lần này
Thủy Tinh lại xuất quân đánh Sơn Tinh
Nước biển dâng sục sôi, các cụ cao niên
nhìn ngọn sóng ước đoán đỉnh sóng gấp hàng trăm lần cơn bão Hải Âu, Hải Yến gì
đó. Trên quốc lộ, mấy cây cầu được xây bằng câu thần chú Umbala gãy ngang,
giống như ai đó dùng con dao chặt xương bò và chém mạnh xuống cái bánh tráng
vậy.
Vậy mà Sơn Tinh vẫn kê gối ngủ ngon bên
cạnh người vợ xinh đẹp. Quần thần nhốn nháo, dâng biểu xin vào tấu chật cả lối
vào điện Viễn Thông, khiến dân tình càng thêm ai oán. Lát sau bỗng có chiếu
truyền ra: “Các khanh cứ bình tĩnh, nước lên thì núi lên, non cao vô tận hà cớ
gì các khanh lại lo âu”.
Quần thần nghe vậy lục tục đi về, duy
nhất chỉ có mỗi vị quan Rừng ở lại, quỳ dưới sân điện, hai mắt nhắm nghiền mà
nước mắt cứ trào ra. Giọng bi ai nghẹn ngào: “Chúa thượng ơi... sai rồi, sai
rồi. Lần này Thủy Tinh đánh ta, còn có cả thằng em mới kết nghĩa nữa. Thằng này
nó hại thần ra nông nỗi này đây”. Nói xong quan Rừng gỡ nón xuống, mái tóc xanh
um hôm nào giờ đã trọc lóc, lồi lõm, nham nhở... Sơn Tinh vén màn nhìn ra, cười
khẩy đuổi quan Rừng về.
Nước dâng cao, núi cũng cao...
Bỗng đâu dòng nước rít mạnh đột ngột
tung lên. Sơn Tinh bật dậy, giơ ngón tay định dùng phép Biển Thủ trấn lại thì
bỗng dưng một dòng nước từ trên đỉnh núi ào xuống. Long trời lở đất, cuốn phăng
cả Sơn Tinh đi, khi miệng Sơn Tinh vẫn tròn vo vì không hiểu trên đỉnh núi sao
có dòng nước tràn về mạnh thế.
Tối đó Thủy Tinh mở tiệc chiến thắng và
giới thiệu người em kết nghĩa đã giúp mình đưa dòng nước từ trên núi về nhấn
chìm Sơn Tinh.
Thủy Tinh cùng người em Thủy Điện oai
hùng bước ra. Tiếng vỗ tay tràn ngập.