Vẫn là một môn thể thao như bao môn khác nhưng sao nó có
sức hút kỳ lạ. Nơi đây phô diễn những đẳng cấp các đội bóng, kỹ thuật cá nhân
các cầu thủ, nghệ thuật dùng người của các huấn luyện viên....11 người mỗi đội
tìm mọi cách đưa bóng sang gôn của đối phương. Ông già Khốt ta bít đi xem còn
ngạc nhiên:” 22 người tranh nhau một quả bóng? Thôi cho mỗi người một quả, đỡ
giành nhau”. Thuở ấy, nơi để chơi bóng đá với lũ trẻ dễ dàng hơn bây giờ rất
nhiều. Một bãi cỏ bên đường, một vuông đất trong khu tập thể là được. Quả bóng
đá cũng vậy. Làm gì có bóng. Có khi là một quả bưởi, thậm chí là vo viên cái áo
cũ bỏ đi rồi buộc lại. Thế là lao vào hò hét, rê dắt, chuyền, sút...đủ cả. Các
trận tranh hùng thường xảy ra vào các giờ tan học. Nhiều hôm quên cả ăn. Kéo
nhau ra các sân mả Tây, Long Biên còn gặp các cầu thủ “phủi” đá thực điêu luyện.
Lớn lên một chút, việc quan tâm bóng đá có chuyên
nghiệp hơn.Về sau, cũng ngồi tập tọng bàn với các đàn anh về “Cú sút lá vàng
rơi”, về đội hình WM, MW, 2–3–5 , 3–3–4, 4–2–4... . Trước đó, với
đài truyền thanh, ta thường nghe tường thuật bóng đá trực tiếp. Người tường
thuật có tài quan sát và nhớ tên các cầu thủ và đặc biệt nói nhanh như ma đuổi.
Người nghe như bị cuốn vào trận đấu qua tiếng nói của họ và âm thanh ngập tràn sân bóng. Đến bây giờ vẫn thi thoảng lẩm bẩm
:” Anh dẫn bóng lên dọc biên trái? Anh chuyền cho ai? Anh chuyền cho ai? Anh chuyền
cho cầu thủ số 7. Cầu thủ số 7 vượt qua 1 hậu vệ... vượt qua 2 hậu vệ đối
phương...sút!...sút!..Vào..ào..o..o..! Không vào...”
Ở
cấp 3, ngày cuối tuần thường, trường có phân phối vé cho học sinh. Mỗi lớp vài
vé. Vé ngồi ở vị trí ở tít trên cao hay sau gôn. Thế nhưng cũng giành nhau quyết
liệt, phải rút thăm. Ban đầu chỉ là giữa các học trò nam. Về sau, các bạn nữ
cũng đòi quyền được đi xem. Ngày ấy, mặc nhiên mọi người coi đấy là quyền lợi của
con trai. Thế là nổ ra đấu khẩu. Một bạn nam “hết khôn dồn dại” tuyên bố:” Con
gái đi xem bóng đá, chỉ có là...phò!”. Tình hình thật căng thẳng. Nhưng rồi mọi
việc đâu vào đấy. Lại nữa. Còn nhớ 1984, có cô bạn đại học mời các bạn cùng lớp dự lễ
cưới vào chiều tối đúng ngày diễn ra trận chung kết SKADA. Trận ấy
lại kết thúc muộn do không thể phân định thắng thua trong 2 hiệp chính. Kết quả
là bọn bạn nam chẳng có đứa nào đi dự cưới vì mãi theo dõi trận bóng. Khi bị
trách, cả lũ độp lại:“Tại ông chồng nhà cậu, chả quan tâm gì bóng đá, sao lại
đi chọn cưới ngày ấy?”
Các
cầu thủ nổi tiếng ngày ấy, do thiếu thông tin nên nên chủ yếu biết là cầu thủ trong
nước như Nguyễn Thế Anh
(Ba Đẻn ),
Nguyễn Trọng Giáp, Phan Văn
Mỵ,
Nguyễn Cao Cường, Văn Sĩ Chi, Lê Thế Thọ,
Lê Thụy Hải, Hà
Bôn .... Các cầu thủ nước ngoài
như Lev-Yasin,
Pê-Lê, Bôp-bi Chac-lơ-tôn,
Fran Bec-ken-bau-ơ, Mi-lơ...
Bây giờ, nói chung ta có thể thoải mái xem bóng đá trên
các kênh truyền hình. Vấn đề là lựa chọn trận nào, chất lượng màn hình ra sao.
Khi mới giải phóng, ti vi trong Nam chuyển ra Bắc, tín hiệu truyền hình chập chờn,
hai hệ truyền hình SECAM và PAL khó thông nhau. Dân tình cứ nói đùa với nhau:”
Xem truyền hình mà phát ngượng, quần áo chạy sau”. Thế nhưng vẫn cứ dán mắt vào
màn hình để theo dõi, hét khản cả cổ đến mức quên mình với những pha bóng hấp dẫn.
Người xem
Hễ ai đi chân vòng kiềng là có biệt danh ''Ba đẻn''.Lớp mình cũng có tay được gọi là Ba đẻn đấy.
Trả lờiXóabạn lớp 10C