Một ngày tháng 4/1975, tại sân trường đại học Bách khoa Hà Nội, tôi tiễn Thục, người bạn thân lên đường nhập ngũ, chuẩn bị cho đợt tổng tiến công mùa Xuân của đất nước. Hai đứa học với nhau từ nhỏ, cùng là học sinh cấp III Nguyễn Trãi và cùng là sinh viên Bách khoa, nay phải xa nhau. Thục lăn lộn nơi thao trường, rồi sẽ lao vào chốn hiểm nguy, còn mình vẫn ôm sách mỗi giờ lên lớp. Ngay những khi bận với công việc, vẫn thoảng nhớ người bạn thân phương xa.
Vậy mà giờ đây bạn đã đột ngột ra đi, ra đi thật rồi. Vô cùng thương tiếc bạn. Mong bạn an lành nơi cõi trời.
Bài thơ này, tôi viết những tháng ngày không quên đó.
.
NHỚ BẠN
Thân tặng Thục
Sao không thấy cậu thư về?
Chờ tin cậu từng giờ từng phút
Ngày lại ngày qua thật là sốt ruột
Mà thời gian cứ chầm chậm trôi qua
Khi hoàng hôn buông xuống dãy phố xa
Nam nữ sóng đôi đi qua trước cửa
Mình vẫn mong có một ngày nào đó
Hai đứa mình cũng sẽ sóng đôi ?
Cũng có khi nói chuyện vui cười
Tình bè bạn chung nỗi niềm tâm sự
Tim dừng lại khi mình vừa chạnh nhớ:
“Giá cậu bạn mình cũng có ở nơi đây!”
Có những khi sách vở ở trên tay,
Bỗng hình ảnh cậu dập dồn xô đến,
Những kỷ niệm giận hờn, lưu luyến
Quyện vào nhau như mới có hôm nào.
Mình chỉ mong sao cho những buổi chiều
Đừng đẹp quá cho lòng mình thêm nhớ,
Mình muốn kéo dài những giấc mơ kỳ lạ
Thấy hai đứa mình nói chuyện cùng nhau.
Hiện giờ cậu đang ở nơi đâu?
Vòm trời nào xanh trên đầu cậu ?
Mỗi đêm ngắm nhìn sao Bắc Đẩu
Cậu biết chăng, mắt mình cũng dõi nhìn ?
Kể làm gì cho thêm nhớ thêm thương
Người bạn sớm trưa gội sương, gội nắng,
Lưng áo mồ hôi đọng màu bạc trắng
Rạo rực tâm hồn mỗi tối liên hoan.
Chúng mình đã đến tuổi trưởng thành
Mỗi cánh chim bay một miền Tổ quốc
Nhưng tình bạn làm sao xa rời được,
Hai đứa mình mãi mãi bên nhau.
Đừng gán cho mình mang nỗi nhớ u sầu
Vì tình bạn mang cho mình sức mạnh
Và nỗi nhớ, ấy là niềm kiêu hãnh
Dắt mình đi tới những ngày mai...
Trên đường hành quân vượt những dặm dài
Xin đem nỗi nhớ của mình làm bông hoa trước mặt
Hà nội, 8/9/75
HỒ SĨ BÀNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét