(Tặng 1 người bạn Nguyễn Trãi K22, nhân dịp lần đầu tiên hội khóa)
Tôi tin là các ban ở thủa học trò ai cũng có những kỷ niệm. Tôi cũng có rất nhiều kỷ niêm nhưng kỷ niệm này làm tôi nhớ mãi…
Khi bắt đầu được cắp sách đến trường tôi phấn khởi lắm. Trong đầu tôi lúc nào cũng có câu nói của ông Nội „cháu chịu khó học thì sẽ còn giỏi hơn cả ông“. Tôi rất ngưỡng mộ Ông Nội. Ông tuy nghiêm khắc nhưng rất hiền. Ông thường đọc chuyện cho tôi mỗi tối trước khi đi ngủ...
Lớp vỡ lòng của tôi ở Ngọc Hà do cô Phú làm chủ nhiệm. Cô là một giáo viên dạy giỏi, Cô xinh đẹp dịu dàng và hết mực thương yêu học trò. Cô đúng là một người mẹ hiền! Mỗi khi nghĩ đến thời kỳ đó tôi vẫn thấy tự hào và may mắn được là học sinh của Cô.
Cuối năm học đầu tiên này, tôi và một bạn nữa là hai học sinh cùng xếp thứ nhất của lớp.
Cô giáo chủ nhiệm có một món quà do nhà trường tặng vì Cô là giáo viên xuất sắc nhất trường và Cô muốn tặng lại cho hoc sinh của mình. Không thể chia đôi món quà, Cô giáo đành phải nhờ đến sự lựa chọn của các bạn trong lớp và tôi là người đã may mắn được chọn.
Phần quà đó được trao cho tôi. Tôi vui sướng biết bao và chạy thẳng môt mạch về nhà!
Sau này khi ý thức được nhiều điều, tôi thấy mình không nên vui sướng quá như vậy vì có thể bạn mình đang ngâm ngùi…? Trong lòng thấy áy náy và nghĩ là mình sẽ làm một việc gì đó cho bạn ấy khi có dịp.
Tôi nghĩ nếu không có chiến tranh biết đâu chúng tôi có nhiều dịp đế chuyện trò thân thiết và hiểu nhau hơn. Nhưng rồi chiến tranh kết thúc, chúng tôi vẫn chỉ được học cùng trường Cấp III Nguyễn Trãi cũng như sau đó là trường ĐH Bách Khoa Hà Nội mà thôi.
Vậy là bạn ấy chẳng biết được là tôi vẫn nhớ và quí bạn ấy cho đến tận bây giờ vì chính có cái kỷ niệm nho nhỏ đó…
Vũ Ngọc Dung (10A)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét