Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

THƯ GỬI BÁC Y TẾ

Bác kính mến!
Hôm qua bà cháu mệt, bà bảo: “Tao già rồi, đằng nào cũng ốm. Thế nên phải tranh thủ ốm trước đi, kẻo mấy hôm nữa tăng viện phí thì lại khổ con, khổ cháu!”.
Bà cháu là người “thời sự” nhất nhà, cháu nghĩ là vì bà chịu khó nói chuyện với tivi suốt cả ngày nên cái gì bà cũng biết.



Bố cháu gắt: “Bà cứ lẩm cẩm. Đã ốm thì lúc nào chả khổ. Ốm mùa hè còn khổ bằng mấy mùa đông. Mùa đông lạnh nên chen nhau còn âm ấm một tí, chứ mùa hè bốn người nằm một giường, có thi nhau quạt thì cũng chỉ hắt nóng từ người này sang người kia thôi”.
Nhưng hình như bà cháu ốm thật nên bố con cháu đưa bà vào bệnh viện. Bệnh viện đông vui tấp nập y như trường cháu ngày khai giảng ấy bác ạ. Bệnh nhân nằm đầy hành lang, còn người nhà thì vắt vẻo cả trên lan can. Cháu nghe có chú than thở: “Vào tận đây mà còn bị trộm móc sạch cả ví tiền với điện thoại. Trong túi còn đúng 10.000 đồng, vừa đủ trả tiền gửi xe máy qua đêm”.
Bà cháu bảo: “À, bệnh viện này tao vào rồi, từ hồi sau giải phóng. Nhận ra ngay quang cảnh phòng ốc, mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ khác là ngày xưa quét ve xanh, bây giờ lại sơn vàng”.
Có lẽ bà cháu phải mổ đấy bác ạ. Thế là khi bố cháu đưa bà đi làm thủ tục nhập viện, cháu phải đi ra tận hiệu thuốc ngoài cổng để mua phong bì cho bố cháu. Kể cũng lạ bác nhỉ, hiệu thuốc mà cũng bán cả phong bì nữa! Nhưng cháu hiểu rồi, bố cháu bảo hiệu thuốc bán tất cả những gì thiết yếu dùng trong bệnh viện. Bố cháu dặn mua luôn cho bố cháu vỉ thuốc cảm cúm nữa để dự phòng bố cháu bị ốm trong lúc xếp hàng đóng viện phí và nộp thẻ bảo hiểm y tế.
Mua phong bì thì dễ rồi, chả ai hỏi gì cháu cả. Nhưng khi cháu hỏi mua thuốc cảm cúm thì bác bán thuốc khuyên cháu nên mua kèm một lọ thực phẩm chức năng dành cho sản phụ mới sinh em bé. Cháu giải thích cho bác ấy là bà cháu, bố cháu và cháu nữa đều không sinh em bé nên không dùng được loại thực phẩm ấy đâu. Bác bán thuốc thở dài rồi bảo cháu: “Thôi vào dặn bố nếu cần siêu âm, xét nghiệm gì cho bà thì cứ liên hệ với bác, cho nó nhanh”. Cháu chả hiểu làm sao bác ấy lại làm “cho nó nhanh” được, nhưng sợ bố cháu chờ nên cháu không dám hỏi rõ.
Lúc ấy bỗng có một bác, hình như là thanh tra thì phải (cháu đọc được trên bảng tên của bác ấy), đến hỏi bác bán thuốc: “Mua bán gì? Hóa đơn chứng từ đâu?”. Bác bán thuốc chỉ ngay cháu bảo: “Báo cáo anh, con bé này đòi mua tiền chất ma túy”. Bác thanh tra nói gọn lỏn: “Phạt! Tiền phạt chuyển khoản qua hệ thống liên ngân hàng ngoài quốc doanh nhé. Cấm lưu cuống phiếu chuyển tiền đấy!”. Thế là cháu hiểu ngay không phải bác ấy phạt cháu rồi, vì cháu làm gì có tài khoản! Khổ thân bác bán thuốc, mặt bác ấy xanh lại, tay bác ấy run run mân mê một cái phong bì...
Cháu quay vào viện tìm mãi mới thấy bà và bố cháu. Bố đang dùng xấp hóa đơn viện phí xòe ra để quạt mát cho bà. Bố con cháu lại đưa bà về nhà vì hôm nay là thứ sáu cuối tuần, mà bệnh viện thứ hai mới có kết quả xét nghiệm và hội chẩn. Bà cháu bảo: “Biết thế này tao ốm sớm từ đầu tuần. Nhỡ tăng giá ngay, tuần sau mổ một nhát bằng tuần này mổ mười mấy nhát còn gì”. Bố cháu lại làu bàu: “Bà cứ lẩm cẩm”! Nhưng cháu thấy hình như bố cháu sai. Bà cháu già thật nhưng có phải lúc nào cũng lẩm cẩm đâu, bác nhỉ?
Cháu chào bác nhé! Cháu chúc bác luôn mạnh khỏe để không phải vào bệnh viện.


Tác giả : PHAN ANH(Nguon tuoitrecuoituan)

3 nhận xét:

  1. Thấm quá, từ nay đừng ai bệnh nữa nhé, máy chém bây giờ để tất cả các phòng khám tư cũng như NN đấy. Mọi người nói nín ăn, nín uống được, nhưng còn nín bệnh không biết được không ta??
    Biển 10a

    Trả lờiXóa
  2. Qúa đau xót cho ngành Y Ở THỜI BUỔI NÀY

    Trả lờiXóa