Chẳng biết từ bao giờ cây bàng sau nhà đã thân thiết với mình như một người bạn. Nhớ lại ngày còn bé, sao thấy mình có duyên với cây bàng thế!
Phạm Trang
(Truyện ngắn của tôi)
(Truyện ngắn của tôi)
Dạo trước, khi còn ở khu tám gian dưới Cống Máy Điện, trước nhà mình cũng có một cây bàng. Chẳng biết có phải dạo đó mình còn bé nên thấy cây bàng cao lớn như một người khổng lồ hay không, chỉ nhớ những lúc cùng đám bạn trong xóm lê la chơi đủ mọi trò dưới tán bàng mát rượi mà chẳng lo nắng làm cho "nóng đến vỡ đầu".
Mình, Phương Anh và bé Yến nhà cô Tình hàng xóm là bé nhất nên thường được các anh chị ưu ái cho làm công việc nhẹ nhàng nhất là thu gom những quả bàng rụng về để các anh chị lớn hơn dùng gạch đập lấy nhân ăn. Cái nhân bàng dạo đó sao mà ngon đến vậy? Bùi bùi, ngọt ngọt, thơm thơm, đến mức cái Yến bé tẹo tèo teo còn hùng dũng phát biểu "còn ngon hơn cả khoai lang mẹ nó vẫn mua cho nó ăn mỗi ngày".
Khi trời nắng, kể cả những lúc trời mưa, suốt ngày mình và bọn trẻ con trong xóm, tha thẩn chơi dưới gốc bàng. Rồi cho đến chiều muộn, khi người lớn rát cổ bỏng họng từ trong nhà gọi vọng ra đến ba, bốn lần, cả lũ mới chịu bỏ dở những "công trình thế kỷ" đang thiết lập mà quắn đít chạy về nhà.
Chạy về đến nhà thì mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại khắp người. Cô Hồng bắt mình ngồi quạt một lúc cho ráo mồ hôi mới cho đi tắm. Miệng cô còn mắng: "Con gái sao nghịch như quỷ thế!", tay cô nhè nhẹ gỡ từng bông hoa bàng li ti vẫn còn vương trên tóc mình xuống, đặt vào trong lòng bàn tay bé con của mình để mình thổi "phù" một cái cho nó bay lên cao như những chiếc chong chóng màu xanh tí hon.
Mấy hôm nay trời mưa quá, sáng ra đã mưa cho đến tối mịt. Ngày mới cũng bắt đầu bằng một buổi sáng mưa tầm tã. Đứng trong nhà nhìn qua cửa sổ, trời mưa, cây bàng vẫn xanh mướt óng ả như gương, chợt nhận ra những chùm hoa bàng li ti trên búp lá, xanh một màu xanh nhẹ nhàng đến mê người.
Khi nhà mình chuyển về đây, cũng chẳng nhớ là cây bàng đằng sau nhà có từ bao giờ?Mình chỉ biết là cây bàng bây giờ cao lắm, tán xòe rộng ra như bàn tay một người khổng lồ ôm ấp, bảo vệ cho căn nhà của mình trước nắng, mưa, gió, bão của thời tiết. Ba cây bàng, tựa như ba người bạn rủ rỉ trò chuyện suốt ngày đêm.
Đứng trên ban công nhìn xuống, thấy quả bàng rụng dưới đất nhiều quá, la liệt, thâm đen. Tự nhiên thấy nhớ những lúc hai anh em "du ngoạn" trong cái kho rộng lớn ấy. Và cho dù đi khắp mọi ngõ ngách trong kho, hai đứa cũng trở về dưới gốc bàng. Mấy bác bảo vệ hồi đó thân thiện lắm, còn thiết kế cả que khều bàng cho hai anh em. Từng chùm bàng vàng dịu, hương thơm nhè nhẹ được cẩn thận cẩu xuống, dưới ánh nhìn trong veo và cái miệng há hốc hồi hộp của hai đứa trẻ con. Mỗi đứa lại dắt túi cho mình một chùm bàng gọi là làm lương thực cho chuyến hành trình sắp tới.
Đến giờ, mình vẫn còn nhớ mãi cái vị chua chua, ngòn ngọt và hơi chan chát nữa của cùi bàng. "Đó là cây bàng đào", bác bảo vệ nói thế, vì khi ăn hết cùi, để lộ ra cái hột có màu hồng đỏ như trái đào tiên của Tôn Ngộ Không. Mình thường cẩn thận gặm sạch sẽ cùi bàng trước khi dùng gạch đập vỡ hột lấy nhân ăn. Cùi bàng có thể hơi chan chát nhưng nhân bàng thì không bao giờ mất đi cái vị bùi bùi, thơm thơm ấy.
Ngày xưa, thấy bác bán xôi đầu nhà hay dùng lá bàng để gói xôi, bọn trẻ con hay lấy lá bàng làm con trâu, con nghé... háo hức đòi người lớn vặt bàng. Bây giờ chẳng thấy như vậy nữa, chắc cuộc sống đã đủ đầy nên bọn trẻ con cũng chẳng thèm mấy cái quả bàng chát xít ấy.
Có một ý nghĩ cứ ở trong đầu mình mãi không thôi. Cái ý nghĩ rằng sau này sẽ tự tay trồng một cây bàng, một cây bàng của chính mình.
Mình, Phương Anh và bé Yến nhà cô Tình hàng xóm là bé nhất nên thường được các anh chị ưu ái cho làm công việc nhẹ nhàng nhất là thu gom những quả bàng rụng về để các anh chị lớn hơn dùng gạch đập lấy nhân ăn. Cái nhân bàng dạo đó sao mà ngon đến vậy? Bùi bùi, ngọt ngọt, thơm thơm, đến mức cái Yến bé tẹo tèo teo còn hùng dũng phát biểu "còn ngon hơn cả khoai lang mẹ nó vẫn mua cho nó ăn mỗi ngày".
Khi trời nắng, kể cả những lúc trời mưa, suốt ngày mình và bọn trẻ con trong xóm, tha thẩn chơi dưới gốc bàng. Rồi cho đến chiều muộn, khi người lớn rát cổ bỏng họng từ trong nhà gọi vọng ra đến ba, bốn lần, cả lũ mới chịu bỏ dở những "công trình thế kỷ" đang thiết lập mà quắn đít chạy về nhà.
Chạy về đến nhà thì mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại khắp người. Cô Hồng bắt mình ngồi quạt một lúc cho ráo mồ hôi mới cho đi tắm. Miệng cô còn mắng: "Con gái sao nghịch như quỷ thế!", tay cô nhè nhẹ gỡ từng bông hoa bàng li ti vẫn còn vương trên tóc mình xuống, đặt vào trong lòng bàn tay bé con của mình để mình thổi "phù" một cái cho nó bay lên cao như những chiếc chong chóng màu xanh tí hon.
Mấy hôm nay trời mưa quá, sáng ra đã mưa cho đến tối mịt. Ngày mới cũng bắt đầu bằng một buổi sáng mưa tầm tã. Đứng trong nhà nhìn qua cửa sổ, trời mưa, cây bàng vẫn xanh mướt óng ả như gương, chợt nhận ra những chùm hoa bàng li ti trên búp lá, xanh một màu xanh nhẹ nhàng đến mê người.
Khi nhà mình chuyển về đây, cũng chẳng nhớ là cây bàng đằng sau nhà có từ bao giờ?Mình chỉ biết là cây bàng bây giờ cao lắm, tán xòe rộng ra như bàn tay một người khổng lồ ôm ấp, bảo vệ cho căn nhà của mình trước nắng, mưa, gió, bão của thời tiết. Ba cây bàng, tựa như ba người bạn rủ rỉ trò chuyện suốt ngày đêm.
Đứng trên ban công nhìn xuống, thấy quả bàng rụng dưới đất nhiều quá, la liệt, thâm đen. Tự nhiên thấy nhớ những lúc hai anh em "du ngoạn" trong cái kho rộng lớn ấy. Và cho dù đi khắp mọi ngõ ngách trong kho, hai đứa cũng trở về dưới gốc bàng. Mấy bác bảo vệ hồi đó thân thiện lắm, còn thiết kế cả que khều bàng cho hai anh em. Từng chùm bàng vàng dịu, hương thơm nhè nhẹ được cẩn thận cẩu xuống, dưới ánh nhìn trong veo và cái miệng há hốc hồi hộp của hai đứa trẻ con. Mỗi đứa lại dắt túi cho mình một chùm bàng gọi là làm lương thực cho chuyến hành trình sắp tới.
Đến giờ, mình vẫn còn nhớ mãi cái vị chua chua, ngòn ngọt và hơi chan chát nữa của cùi bàng. "Đó là cây bàng đào", bác bảo vệ nói thế, vì khi ăn hết cùi, để lộ ra cái hột có màu hồng đỏ như trái đào tiên của Tôn Ngộ Không. Mình thường cẩn thận gặm sạch sẽ cùi bàng trước khi dùng gạch đập vỡ hột lấy nhân ăn. Cùi bàng có thể hơi chan chát nhưng nhân bàng thì không bao giờ mất đi cái vị bùi bùi, thơm thơm ấy.
Ngày xưa, thấy bác bán xôi đầu nhà hay dùng lá bàng để gói xôi, bọn trẻ con hay lấy lá bàng làm con trâu, con nghé... háo hức đòi người lớn vặt bàng. Bây giờ chẳng thấy như vậy nữa, chắc cuộc sống đã đủ đầy nên bọn trẻ con cũng chẳng thèm mấy cái quả bàng chát xít ấy.
Có một ý nghĩ cứ ở trong đầu mình mãi không thôi. Cái ý nghĩ rằng sau này sẽ tự tay trồng một cây bàng, một cây bàng của chính mình.
Việt Báo (Theo_NgoiSao)
Thu Hoàng
H ai quả bàng đẹp thế!
Trả lờiXóamt
Đọc bài này lại nhớ hồi bé đi chọc bàng để lấy nhân. Phải tìm được cây bàng có quả to, lột vỏ khi còn tươi, đem phơi khô rồi mới đập. Có vậy nhân bàng mới ít bị dập nát , ăn mới bùi. Chà … thèm ơi là thèm….
Trả lờiXóaNhớ hương vị của quả bàng chín cây và vị bùi của nhân bàng, nhất là "Cảm giác" đang ở trên cây bàng ven hồ Hoàn Kiếm mà chú công an ở dưới tuýt còi vói bộ mặt "Hình sự", tuổi học trò dễ mấy ai quên!
Trả lờiXóaCó Bạn nào nhớ tên & tác giả bài hát mà trong đó có đoạn "...hái lá mướp lá bàng đem nhuộm vải ngụy trang gửi cho chú bộ đội...". Rồi, một bài khác nữa có đoạn "...mùa đông áo đỏ, mùa hạ áo xanh...". Bạn nào nhớ thì nói giùm và..."hát giùm" cho lũ K22NT chúng ta nghe nhé .
Trả lờiXóaTrần Bách Thảo
Gửi tặng Trần Bách Thảo:
Trả lờiXóaGỬI TẶNG ANH BỘ ĐỘI
Bướm vờn quanh hoa mướp
Chim đậu trên cành bàng
Ngọn lá bàng trước ngõ
Và dáng em nho nhỏ
Bay bay dải khăn quàng
Hái lá mướp lá bàng
Em nhuộm vải nguỵ trang
Gửi tặng anh bộ đội
Cô giáo dùm chuyển sang.
TH st.
Trí nhớ của Ngô Thái Hòa thật là...siêu. Cám ơn Bạn nhiều.
Trả lờiXóaTrần Bách Thảo
"Mùa đông áo đỏ
Trả lờiXóaMùa hạ áo xanh
Cây bàng khi mở hội là chim đến vây quanh
Nhớ cây bàng trước ngõ giờ bom giặc làm gẫy lá cành
Chim ơi chim, chim đừng buồn nhé
Em sẽ ươm nhiều cây cho chim về hót mê say"
Mình chỉ nhớ được thế thôi và không nhớ tên bài hát, hì hì...Bạn Trần Bách Thảo hỏi bạn Thục (10H) có lẽ bạn ấy biết đấy và hát rất hay bài này nữa.
Tiếp lời bạn Dung, bài còn có đoạn kết sau:
Trả lờiXóa"Chim ơi chim
Kìa cây bàng đâm chồi
Rủ nhau về trước ngõ... chim tha hồ mà hót vui."
Bài này có tên "CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ" của nhạc sĩ Hàn Ngọc Bích
Cám ơn Bạn Dung(10A) và bancungkhoa nhé ! Thế mới biết trí nhớ của các Bạn K22NT ( trừ mình ra ) thật tuyệt vời.
Trả lờiXóaGiờ đây mình có thể..." nhâm nhi " lại 2 bài hát mà mình rất thích từ hồi còn là..."thanh niên cốm".
Trần Bách Thảo
Hình ảnh cây bàng trong các bài hát về Hà nội nhiều lắm . Và bài nào cũng hay cả
Trả lờiXóaBài ‘’ Em ơi HN phố ‘’ của NS Phú Quang : Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông, ta còn em góc phố mồ côi mùa đông…
Bài ‘’ HN mùa thu ‘’ của TCS : HN mùa thu cây cơm nguội vàng , cây bàng lá đỏ , nằm kề bên nhau , phố cao nhà cổ , mái ngói thơm nâu….