Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Thư mèo gửi chó



13/02/2011 0:42
Anh chó thân mến!
Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh. Tuy hai chúng ta ở chung một mái nhà và quen biết nhau đã lâu nhưng người nọ thường tránh mặt người kia. Tại sao như thế thì chính em cũng không giải thích nổi. Bởi suy cho cùng, hai đứa ta có hai nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau, cũng như có lối sống và được hưởng hai nền giáo dục khác nhau hoàn toàn.
Anh chó thân mến!
Nhưng dù nói gì đi nữa, trong thâm tâm em rất kính trọng anh. Chả phải vì anh to khỏe, bởi chắc anh cũng quá biết, trên đời này thiếu gì những đứa to khỏe mà ngốc (những đứa vừa yếu vừa ngốc còn nhiều hơn nữa), cũng chả phải nhờ anh sủa to, bởi dù không là người (và chưa chắc đã muốn như thế) em cũng biết câu: “Chó cứ sủa, đoàn người cứ đi” chứng tỏ sủa to chả quyết định được điều gì.
Thứ mà em hâm mộ anh, hay nói chính xác hơn, tất cả muôn loài hâm mộ anh, đó là lòng dũng cảm. Em có thể khẳng định rằng, chó tuy không phải là con vật to lớn nhất, nhưng chắc chắn là con vật dũng cảm nhất trên trái đất này.
Đọc tới đây, anh đừng nghĩ em nịnh bợ. Tuy mèo là thứ nổi tiếng hay nịnh bợ nhưng thử hỏi nịnh anh thì có lợi gì? Anh không thể cho em chức giám đốc, anh không thể cho em đoạt giải nhất trong liên hoan ca nhạc và càng không thể cho em đoạt vương miện hoa hậu hay hoa khôi thể thao. Nịnh anh thật phí công.
Cho nên tình cảm ngưỡng mộ mà em dành cho anh là thứ tình cảm hết sức chân thành. Nó xuất phát từ đáy lòng, mặc dù đáy lòng của mèo không phải quá sâu. Nó bắt nguồn từ lòng dũng cảm vô bờ của anh, tức chó.
Thật vậy, không phải ngẫu nhiên mà từ ngàn xưa, người cùng với chó đã đi săn. Hồi ấy, người chưa có súng (nếu có cũng chưa biết bắn), người chỉ có giáo mác, gậy gộc và chó để chiến đấu với voi, sư tử, hổ báo, gấu... và em tin chắc người đã không bao giờ thắng lợi nếu không có chó giúp sức.
Vâng (em xin bắt chước các MC, cứ mở đầu chả ai hỏi cũng vâng). Rõ ràng lòng dũng cảm của chó đã giúp người vượt qua bao khó khăn. Chó tấn công kẻ thù, chó bảo vệ người, chó băng mình tìm kiếm người hoặc băng mình kéo xe trong đêm tối. Rõ ràng chó có lòng dũng cảm tuyệt vời mà mèo cũng như vô số những con vật khác chả khi nào có nổi.
Sự dũng mãnh, tinh thần chiến đấu của chó đã thành huyền thoại, được ghi trong sử sách và ghi vào phim ảnh. Đã có phim 101 con chó đốm mà chưa từng có phim về hai con mèo. Không còn nghi ngờ gì nữa, sức mạnh của chó đã được khẳng định.
Anh chó thân mến!
Vậy tại sao em viết thư này? Tại em rất ngạc nhiên khi bây giờ, đến đâu cũng gặp chó cảnh. Chó cảnh, anh nghe rõ chưa? Đấy là những con chó có khi còn bé hơn con mèo, sủa còn nhỏ hơn mèo, và kinh khủng hơn nữa, là nhát hơn mèo.
Những con chó cảnh không bắt chuột, thậm chí không dám bắt cả gián lẫn thằn lằn. Chúng ngủ trên giường đệm, chúng xịt nước hoa và ăn thức ăn trong hộp. Chúng diêm dúa và yếu ớt hơn cả một con mèo yếu ớt nhất.
Lý do gì lại như thế hả anh? Tính cương trực của chó, sự mạnh mẽ của chó, tinh thần đấu tranh của chó đâu rồi?
Bởi về bản chất, chó không phải bông hoa. Chó không nở ra để trưng bày. Loài người đã có cây cảnh, cá cảnh, chim cảnh là quá đủ rồi. Việc góp chó cảnh cho họ chả làm chó vinh dự gì, thậm chí chỉ thêm nhục nhã mà thôi.
Lý do gì khiến một số bạn bè anh sa đọa như thế nhỉ? Vì miếng ăn ư? Em không tin vì chó nào cũng chỉ ăn đến xương là cùng. Dù chó cảnh cũng đâu có ăn được yến sào hay vi cá. Vì cái mặc ư? Đã có chó cảnh nào được mặc com-plê hay áo đầm dạ hội đâu?
Vậy tại sao chó biến thành chó cảnh? Sau khi suy nghĩ rất lâu, em kết luận là do chó đã không tôn trọng bản thân mình. Hơn nữa, chó đã không thấy hết vai trò, vị trí và trách nhiệm của mình trong cuộc sống. Thay vì đấu với cái xấu, chó quay ra chăm sóc bản thân, và tệ hơn nữa, muốn hưởng lợi từ sự chăm sóc này.
Anh chó thân mến!
Năm nay là năm con mèo. Nếu đời người chỉ có một lần đám cưới thì mèo cũng chỉ có một năm trong đời. Ít có mèo nào sống đến 24 năm. Vậy trong năm của mình, em phải làm gì? Chắc chắn nên làm một hành động có ý nghĩa cho xã hội loài người nói riêng và muôn loài nói chung. Thế thì tốt nhất em nên nhắc nhở anh. Em tha thiết mong anh tìm lại vẻ hùng dũng như xưa, giảm đi đáng kể tính trưng bày, tính yếu đuối của mình, góp sức đưa cuộc sống lên một mức cao mới.
Đọc thư này xong, có thể anh sẽ giận em. Nhưng anh ơi, em viết rất chân thành. Em không “đuổi chó” thì anh cũng đừng “mắng mèo”.
Em chỉ muốn hai ta hiểu nhau hơn, và cùng bắt tay xây dựng một tương lai phía trước.Kẻ luôn ngưỡng mộ anh
Lê Văn Mèo
Lê Hoàng
(Theo Thanhnienonline) Hoa NT suu tam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét