Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

KÝ ỨC

Đó là những năm chiến tranh, bom đạn dội lên đầu Hà Nội vào thời khốc liệt. Buổi trưa HN náo loạn vì còi rúc báo động liên hồi. Máy bay chưa kịp ngưng, tốp sau đã đến. Loa phóng thanh lại ráo riết. “Đồng bào chú ý…” Nhưng chiều đến thì thư thái nhởn nhơ như thể chẳng có gì. Âu cũng là nét riêng đặc biệt của người HN chăng.Cái thành phố thời chiến cũng có nét khác lạ. Vườn hoa Chi Lăng, công viên Thống Nhất, vườn hoa Tây Hồ, Bách Thảo…ở đó có những cuộc chia li bất chợt.


Cũng chính trong những ngày bom đạn đó, một bài thơ nổi tiếng của Nguyễn Mỹ đã ra đời.




CUỘC CHIA LY MÀU ĐỎ


Đó là cuộc chia li chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ.
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh nóng bỏng sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi…
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai


Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đã tỏa sáng những tâm hồn cao đẹp
Nắng vẫn còn ngời trên những mắt lá cây si
Và người chồng ấy đã ra đi
Cả vườn hoa ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói tôi nghe những tiếng thầm thì
“Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau…





Bài thơ được đăng báo và ngay lập tức có tiếng vang, đặc biệt trong lớp trẻ thời bấy giờ.
Một cảm xúc mang hơi thở Đất nước, cảm giác lãng mạn tạo nên vẻ lung linh, ngời sáng cho mỗi câu thơ.
Ngày ấy, mỗi chàng trai vào chiến trường, dường như ai cũng chép bài thơ vào cuốn sổ con và coi như quà tặng của nhà thơ cho riêng mình.Chính cái bình minh của Nguyễn Mỹ là nỗi khát khao cháy bỏng của những trái tim trai trẻ. Khi họ mang ba lô vào chiến trường bên tai như nghe thầm thì đâu đó
Gió nói tôi nghe những tiếng thầm thì / Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau…

Từ trong sâu xa tôi thầm nghĩ “cái màu đỏ ấy…”& con phố nhỏ Ngọc Hà, nơi đó đã từng ẩn giấu những giấc mơ, là chứng nhân một thời tuổi trẻ của tôi cùng với những người bạn mà tôi yêu mến!


Ngọc Hà st


4 nhận xét:

  1. Bài thơ thật khí phách và tình cảm của một thời trai trẻ quyết tâm đánh Mỹ giành lại Độc lập và Tự do cho Tổ quốc. Cảm ơn bạn Ngọc Hà đã sưu tầm.

    Trả lờiXóa
  2. Bài thơ hay quá! Nó sâu sắc& ấm áp, mạnh mẽ nhưng bình yên lạ lùng, khiến người đọc cứ xao xuyến mãi...Chia li mà ko bi lụy.Cám ơn cuộc chia li đầy niềm hy vọng.
    fan hâm mộ

    Trả lờiXóa
  3. T.H và bạn NTK22 đã nói hộ lòng mình!

    Trả lờiXóa
  4. Ở đó toát lên sự cao đẹp của tình yêu Tổ quốc, sự thiêng liêng của sự chờ đợi...
    Bài thơ đã là cẩm nang gối đầu giường như cuốn "Thép đã tôi thế đấy"của thế hệ chúng ta
    N.Ngọc

    Trả lờiXóa