Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Đi tìm xuất xứ của bài thơ Tạm biệt Huế của Thu Bồn


Cửa Ngọ Môn
Tạm biệt Huế

Tác giả: Thu Bồn
Tháng Một17
Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu.

Xin chào Huế một lần anh đến
Để ngàn lần anh mãi nhớ trong mơ
Em rất thực nắng thì mờ ảo
Xin đừng lầm em với cố đô.

Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng.

Nhịp cầu cong và con đường thẳng
Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
Con sông dùng dằng con sông không chảy
Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu.

Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
Hải Vân ơi xin Người đừng tắt ngọn sao khuya
Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
Anh trở về hóa đá phía bên kia.
TH st.
Các bạn thân mến, lâu nay chúng ta đã biết tài năng thơ ca của Thu Bồn, đặc biệt bài thơ Tạm biệt Huế của cố thi sỹ đã để lại một dấu son và nhiều mến mộ trong lòng bạn đọc và những người yêu thơ. Nhưng nhiều người đã cố dò hỏi và đi tìm nguồn gốc bài thơ cũng như bóng hồng hay tà áo tím nào đã làm rung động con tim của nhà thơ, đã là nguồn cảm hứng lai láng để nhà thơ Thu Bồn sáng tác ra một áng thơ tuyệt vời đến như vậy? Chắc hẳn ngoài phong cảnh hữu tình của xứ huế, còn có nét đẹp dịu hiền của những tà áo tím, giọng nói ngọt ngào dễ thương và thông minh sắc xảo của những cô gái xứ Huế đã làm nhà thơ phải:"Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu?". Chúng ta hãy xem đoạn văn sau sẽ thấy tại sao mối tình của Thu Bồn đã trở thành mối tình câm và trái tim của nhà thơ đã hóa đá:

Chuyện sợ vợ

Chả hiểu sao mấy hôm nay ngồi đâu cũng nghe kháo chuyện sợ vợ. Đi Bến Tre về nhà Tâm Chánh, uống rượu sâm Ngọc Linh nói chuyện Biển Đông chán chê lại quay sang chuyện sợ vợ. Về nhà Võ Đắc Danh tán chuyện sợ vợ cho tới khuya. Sáng mai uống cà phê, Huy Đức nhìn mình cười cười, nói tối qua bác say, hát hò ghê quá. Mình hỏi hát cái gì. Huy Đức nói mỗi bài ca sợ vợ mà bác hát đi hát lại đến nỗi tôi thuộc làu. Nói rồi Huy Đức ngâm nga: “Nằm chung thì bảo…chật giường/ nằm riêng lại bảo…tơ vương em nào/Lãng mạn thì bảo…tào lao/ Đứng đắn lại bảo…người sao hững hờ/ Khù khờ thì bảo…giai tơ/ Khôn lanh thì bảo…hái mơ bao lần.” Hi hi.
Có lẽ ai cũng có ít nhất dăm bảy chuyện sợ vợ, mình cũng thế. Nhớ nhất cái Hội sợ vợ thời mình làm việc ở Huế.
Thời trai trẻ nghe người ta kháo nhau chuyện sợ vợ cứ nghĩ họ chọc nhau chơi vậy thôi chứ vợ có gì đâu mà phải sợ. Mấy anh lớn nghe mình nói thế thì xoa đầu mình cười cười, nói lấy vợ đi rồi biết em ơi. Mình chả tin. Chẳng qua đàn ông hay đem chuyện sợ vợ ra để trêu nhau, chọc quê nhau vậy thôi, dần dà mới biết té ra cho chuyện đó thật. Hôm mình mới về Sở VHTT Bình Trị Thiên, làm việc ở Phòng quản lý xuất bản, anh Vĩnh Nguyên cười khà khà, nói thằng này gia nhập Hội sợ vợ rồi. Mình nhăn răng cười, nói thiệt hả anh, phòng em toàn dân sợ vợ à. Anh Vĩnh Nguyên nói cả thành phố Huế này đều là dân sợ vợ, trừ tao. Mỗi tao không sợ vợ, răng mà tao đơn độc rứa không biết. Mình hỏi Văn Lợi, nói Vĩnh Nguyên nói vậy đúng không. Văn Lợi cười phì, nói đúng một nửa. Phải nói thế này mới đúng: cả thành phố Huế đều là dân sợ vợ mà Vĩnh Nguyên là ông sợ vợ nhất. Mình gặp Vĩnh Nguyên nhắc lời Văn Lợi, anh cười bẽn lẽn, nói không không, Văn Lợi vẫn không nói đúng sự thật. Tao sợ vợ thứ nhì thôi, Văn Lợi  mới là ông sợ vợ nhất. Văn Lợi là hội trưởng hội sợ vợ của chúng mày đó.
 Hồi đó phòng quản lý xuất bản có 5 anh em, mình chưa có vợ, còn lại  các anh Bính Văn, anh Hải Bằng, Văn Lợi, Dương Toàn Thắng đều nổi tiếng sợ vợcả. Nói anh Văn Lợi sợ vợ cũng hơi oan, anh hâm mộ vợ thì đúng hơn. Chị Tùng rất đẹp, quản gia nội trợ ngon lành, anh Văn Lợi làm về chỉ có việc ngồi vểnh râu pha trà uống chứ chẳng phải làm gì. Đụng có việc gì chị đều đưa ra ý kiến rất xác đáng. Chị Tùng đã không nói thì thôi hễ nói ra điều gì chỉ có đúng trở lên. Văn Lợi hâm mộ vợ là phải, nói chuyện gì cũng Tùng nói thế này, Tùng nói thế kia. Mọi người vì thế có cớ chế anh sợ vợ, nói với Văn Lợi trên đầu có trung ương, dưới bụng có bà Tùng. Mình cũng trêu anh như vậy, anh trợn mắt lên, nói tôi có đội vợ lên đầu đâu, tôi đặt vợ dưới bụng, sao bảo tôi sợ vợ.
Anh Mai Văn Tấn còn viết hẳn một chuyện cổ tích Sự tích cái ống bương nướcđể trêu Văn Lợi. Đại khái ngày xửa ngày xưa có anh Văn Loi hiền lành tốt bụng cưới một cô gái rất xinh đẹp tên là A Tung. Vì quá yêu vợ, Văn Loi không để cho A Tung làm gì cả. Một hôm Văn Loi vào rừng săn bắn tối mịt vẫn chưa về. Ở nhà hết nước, A Tung không đợi Văn Loi về lấy nước như mọi khi, đành quảy gánh xuống suối. Lâu ngày không quen gồng gánh, đêm tối dốc trơn, A Tung bị ngã, chết thảm dưới chân dốc. Văn Loi ôm lấy vợ kêu khóc thảm thiết, nói ôi A Tung ơi, không có A Tung thì đời Loi còn nghĩa lý gì nữa, nói rồi ôm vợ lao xuống thác, chết tốt. Từ đó dân Vân Kiều bỏ tục gánh nước, chỉ lấy nước bằng ống bương. Truyện này in trong tập Truyện cổ Vân Kiều hẳn hoi, ghi dưới truyện là ghi theo lời kể của cụ này cụ kia, thực  tế  là Mai Văn Tấn bịa ra tất, hi hi.
Anh Bính Văn là họa sĩ, anh bỏ vợ hay bị vợ bỏ chi đó, mình không rõ. Mỗi lần mình hỏi vì sao bỏ vợ, anh làm bộ quan trọng kéo tay mình rỉ tai, nói phải bỏ thôi, nếu không đời tao tuyền sống trong sợ hãi. Mình nói gì mà kinh thế. Anh nói mày chưa vợ con biết cứt gì, kinh lắm. Mình nói anh không nộp đủ thuế à, sao mà sợ thế. Anh trợn mắt lên, nói đâu có, tao nộp cả gốc lẫn lãi vẫn cứ sợ vợ như thường. Có lẽ anh Bính Văn nói thật. Nhiều người cứ bảo đàn ông sợ vợ đa phần vì không nộp đủ thuế cho vợ, chả phải. Một hôm mình nghe ba ông anh, anh Điềm ( Nguyễn Khoa Điềm), anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường), anh Vĩ ( Tô Nhuận Vĩ) ngồi kháo chuyện định kì nộp thuế. Anh Điềm nói tôi đăng báo Dân ( Ba ngày một số), anh Tường nói tôi đăng báoVăn Nghệ ( Bảy ngày một số). Anh Vĩ nói các ông kém thế nhỉ, tôi đăng báoNhân dân (Một ngày một số), ngoài ra còn đăng thêm vài phụ trương nữa. Anh Điềm, anh Tường đều trợn mắt thè lưỡi, gọi anh Vĩ là sư phụ. Nhưng anh Vĩ sợ vợ nhất trong ba anh, giống anh Văn Lợi luôn mồm nói Cúc nhà mình nói thế này, Cúc nhà mình nói thế kia. Ngồi đâu hễ chị Cúc réo một phát là ba chân bốn cẳng vọt về ngay.
 Phòng mình hồi đó vợ anh Dương Toàn Thắng đẹp nhất. Chị Hải đẹp nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, về làm việc ở Ủy ban tỉnh Bình Trị Thiên được một tuần cả thành phố Huế đều nức tiếng chị. Mỗi lần anh đem vợ về quê, anh cũng là dân Ba Đồn, con nít chạy rật rật cả đoàn sau lưng chị. Người ta bảo ồn như chợ, thế mà mỗi lần chị Hải xách làn vào chợ, đi tới đâu là ở đó bỗng lặng ngắt, ai nấy mắt tròn mắt dẹt, thì thà thì thầm, y chang thấy hoàng hậu vi hành. Mình thuộc loại con nít không dám tơ tưởng, anh Văn Lợi trưởng phòng tốn cả trăm bài thơ tình về biển ( Hải là biển mà) chẳng được cái xơ múi gì, anh Thu Bồn cả tháng mưa Huế đứng trước cửa sổ nhà chị cũng không hề được chị để mắt tới, cuối cùng đành để lại bài thơ Tạm biệt Huế, bài này rất nổi tiếng, con gái Huế thuộc làu “ Tạm biệt Huế với anh là vĩnh biệt/ anh trở về hóa đá phía bên kia”.
 Nghe tin Thu Bồn về Đà Nẵng, anh Thắng sướng lắm, nói lão Thu Bồn về Đà Nẵng tao nhẹ cả người, bây giờ tao mới yên tâm hóa đá ở trong bia, khe khe khe. Anh Thắng kéo mình đi nhậu, nói chúng nó bảo Văn Lợi là hội trưởng hội sợ vợ, sai bét, tao mới là hội trưởng. Mình nói em thấy chị Hải hiền thế, sợ gì nhỉ. Anh kéo  tay mình chỉ về ông phó chủ tịch tỉnh đang ngồi nhậu ở gốc xa, nói mày biết ông đó không. Mình cười, nói lạ gì, ông đó tán chị Hải suốt hai nhiệm kì không đổ, đúng không. Anh Thắng gật đầu cái rụp, nói ông ấy còn sợ vợ tao, tại sao tao không sợ.
Uống bia say nhừ tử, mình hỏi anh Thắng, nói trong phòng mình chắc chỉ có anh Hải Bằng là không sợ vợ thôi, anh nhỉ. Em thấy Hải Bằng hơi bị gia trưởng, chưa thấy Hải Bằng sợ ai bao giờ, đến bí thư tỉnh ủy mà Hải Bằng còn dám to tiếng giữa hội nghị, chắc ổng thuộc diện vợ sợ chứ không phải sợ vợ. Anh Thắng cười cái hậc, nói mày biết đéo gì. Hải Bằng sợ vợ thảm lắm. Mình hỏi sao, anh Thắng nói Hải Bằng sợ vợ hiếp. Mình cười rũ, nói phét phét. Anh Thắng lại trợn mắt lên, nói tao phét mày làm gì. Hải Bằng già cả ốm yếu, bà vợ thì xinh đẹp trẻ trung như thế, sợ là phải. Một tối đang tán chuyện với tao, nghe tiếng vợ đi xem phim về ngoài ngõ là ổng vọt lên giường đặp chăn rên ầm ầm. Hải Bằng chuyên môn trốn thuế kiểu đó, có thảm không.
 Mình cười phun cả bia. Anh Thắng không cười, anh tu cạn ly bia rồi túc tắc đọc như đọc kinh thánh, nói  kính vợ đắc thọ/Sợ vợ sống lâu / Nể vợ bớt ưu sầu / Để vợ lên đầu, là trường sinh bất tử …Thế mà anh Thắng không trường sinh bất tử, anh mất năm 42 tuổi, để lại hai đứa con gái và người vợ xinh đẹp tuyệt trần, tha hương tận trời tây.
         

12 nhận xét:

  1. Nói ra xin hãy chớ cười
    Vợ ta ta sợ ! Vợ người ... còn lâu !

    Nguoi Sovo

    Trả lờiXóa
  2. Bạn T.H được đóng dấu "sợ" hay "không sợ" VỢ?
    Bạn Nguyen liều nhỉ, không sợ "Vợ người"???
    Nhị Ngọc

    Trả lờiXóa
  3. chủ đề này ...nhạy cảm lắm choa không có ý kiến chi !
    laizai

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. Bạn Nhị Ngọc và các bạn thân mến, tôi sinh ra vốn đã yếu đuối về thể xác, nhưng bù lại có chí khí trong công việc và đời sống, đặc biệt là không sợ vợ mình mà lại sợ vợ ông hàng xóm! Bởi lẽ vợ ông ấy thường để lại cho mình những ấn tượng kinh hoàng khi nhỡn tiền thấy ông ấy được bà ấy "Chăm sóc" thể xác và linh hồn hết "Cải lương" sang "Chèo" thậm chí cả mà"múa võ,phi đao" nên ông ta hay than: “Nằm chung thì bảo…chật giường/ nằm riêng lại bảo…tơ vương em nào/Lãng mạn thì bảo…tào lao/ Đứng đắn lại bảo…người sao hững hờ/ Khù khờ thì bảo…giai tơ/ Khôn lanh thì bảo…hái mơ bao lần.”Gặp những Ác phụ như vậy thì "Yêu là chết trong lòng một...đời trai!" Ai không sợ mới là lạ.Hai bạn Hồ tây và Ngọc Hà sao lại ngập ngừng vậy? Mình thì vẫn tâm niệm như các cụ ngày xưa dậy:Một sự nhịn là chín sự lành và Ở hiền gặp lành các bạn ạ.

    Trả lờiXóa
  7. TH coi chung do ''DAU MUNG TOI '' thi phien lam
    day
    Cung lop

    Trả lờiXóa
  8. Sợ vợ ư? Oan lắm các Liền anh ơi!chúng em chỉ là đóa hoa thế mà thiên hạ cứ đồn thổi"Khi người đàn ông lấy vợ, anh ta không còn sợ địa ngục nữa"... ...và rằng "Voi trượt chân vì đóa hoa hồng".Đúng là nát một đời... hoa,tàn một đời...voi.Rõ khổ!
    N.Ngọc

    Trả lờiXóa
  9. sao bạn lại sợ vợ ??? Tôi "đàn áp" thẳng tay không sợ chi mô,tôi chỉ lo "dàn mướp" đổ mà thôi.
    Laizai

    Trả lờiXóa
  10. Rất tiếc là các bạn không bình về bài thơ mà lại đi sa đà vào "Vấn nạn-Nỗi đau"của những ông thuộc Hội Vinasovo,trong hôn nhân và gia đình chúng ta không nên đặt vấn đề"Ai thắng ai? hoặc Ai sợ ai?...nhưng nếu quyền lợ riêng và quan điểm sống không trùng nhau thì "Chiến sự" sẽ xẩy ra, "Nóng" hay "Lạnh" tùy từng gia đình.Mục Tâm sự trên VNEXPRESS có đoạn:
    "Gia đình là sự kết hợp người đàn ông và đàn bà không có họ hàng gì cả với nhau, được sinh ra, lớn lên trong 2 môi trường sống khác nhau nên đương nhiên là có nhiều khác biệt. Do vậy, hạnh phúc hay đau khổ là do ta quyết định thôi. Nếu chấp nhận cuộc sống như vậy thì chúng ta tìm niềm vui trong bất hạnh để sống, nếu không thì buộc lòng chúng ta phải thay đổi thôi."

    Trả lờiXóa
  11. Laizai oách thật, , chắc đổ phải xơ mướp rùi !!!
    Mướp đắng

    Trả lờiXóa
  12. Người tình trong mộng của Thu Bồn trách tôi:"Người ta thì chín sông cũng lội, mười đèo cũng qua... anh thì có cái dậu mồng tơi xanh rờn mà không vượt qua được!", tôi không sợ "Giàn lý" nhà tôi nó đổ, nhưng sợ bà xã phát hiện ra dấu vết của gai mồng tơi thì chít, nên đành nói:"Thôi...tha cho anh cho nó lành!" bạn cùng lớp 10G ạ.

    Trả lờiXóa