Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

KỶ NIỆM “POLYESTER 100%"


         Cứ mỗi lần đến thăm cô lại thấy tuổi học trò trở lại. Cô luôn vui vẻ với lũ trò và chúng tôi bị cuốn hút với cách giao tiếp gần gũi của cô. Có năm đến ngày Hiến chương Nhà giáo, đến thăm cô, bọn tôi lại thấy học trò các lứa đến thăm cô, rất đông. Trông như một buổi mit tinh vậy. Cô lần lượt giới thiệu học sinh các khóa cho nhau. Lũ trẻ nhìn chúng tôi còn thì thào:” Cô giáo có vẻ  trẻ hơn học sinh”. Hình như cô không quên đứa nào cả. Cũng lại ngày đó, cô cùng bọn tôi ôn lại những ngày xưa. Lũ trẻ các khóa sau dường như có so sánh, thấu hiểu hơn những gì mà thầy cô, đàn anh đàn chị đã trải qua.
        Còn nhớ buổi gặp mặt đầu năm lớp 10 giữa học sinh và các thầy cô. Đến phần giao lưu, chúng tôi thấy một cô giáo giới thiệu sẽ hát một bài, chúng tôi rất hào hứng. Lạ lùng hơn, cô hát bài “Ông sư”, bài hát ngồ ngộ mà chúng tôi cũng thỉnh thoảng nghêu ngao:

... “Ngày xưa có những anh chàng,
Vì đường công danh lỡ làng,
Và vì duyên số bẽ bàng...
Nên giận đời, nên giận người, cắt tóc đi tu,
Buồn cười  thầy tu,
Tu gì tu thế,tu măng giê tu,
Tu chén thịt bò,tu ăn sáo chó,
Tu đi luyện súng ,tu ra tiền tuyến, 
Tu giết quân thù,
Nay mai khi thanh bình về
Xe Sư đi qua Bờ hồ, 
Biết bao nhiêu mái tóc thề,
Nhìn Sư say đắm, lòng Sư vui lắm,
Hoan hô Ông Sư, chiến thắng quân thù,
Thủ Đô tưng bừng, bao nhiêu đám cưới ông Sư. ”...1
        

         Cả bọn nghe cười lăn lộn. Đó chính là cô Vân, cô giáo dạy Hóa của lớp. Lúc đó, khoảng cách giữa thầy trò trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
         Cô giảng bài rất dễ hiểu. Bên cạnh các bài thí nghiệm trên lớp, cô còn dẫn ví dụ các hiện tượng thực tế liên quan đến môn hóa học của cô: Cách nhớ các công thức hóa hữu cơ, vì sao ăn vỏ bánh mì dễ tiêu, vải hóa học hay cotton nên dùng khi nào, ở đâu và dùng thế nào, phương pháp craking dầu mỏ, thuốc nổ TNT ... Có lẽ chính vì vậy, bọn tôi nắm được bài ngay trên lớp. Về nhà ôn lại không cần nhiều. Nhớ nhất là câu giới thiệu của cô “ Polyester 100% “ mà bây giờ lũ trò của lớp 10H cô dạy vẫn thường xướng lên khi nhớ về cô. Ngày ấy, chất liệu và hình thức quần áo khá đơn điệu. Thường là vào cuối năm cũ và đầu năm mới lại xuất hiện các mốt quần áo mới. Nô en thường là đợt “tổng duyệt” mốt mới cho Tết năm sau. Năm ấy, quanh Bờ Hồ, nam thanh nữ tú bắt đầu diện mốt quần áo mơi. Trong bài giảng của mình về Polyester, cô đã lấy trang phục quần áo năm đó để minh họa về hợp chất này và dẫn ra câu nói đó.
Cô có một trí nhớ rất tốt về học trò của cô. Dù đã nghỉ hưu, nhưng tình cảm cô vẫn luôn gắn bó với trường và học sinh. Những ngày đến thăm cô, bao giờ cô cũng hỏi thăm về bạn bè cùng lớp, mặc dù bọn tôi vẫn biết cô cũng gặp bao khó khăn về việc nuôi con và về sau là lo cho sức khỏe của chú. Vẫn giọng nói thanh nhẹ, cô nhắc đến “cậu này, cậu kia, cô  này, cô kia..” như một người bạn bè cùng lớp. Có bữa, cô còn gọi điện trao đổi về bài thơ của học sinh của khóa trên Blog.
    Trong biên niên của trường cấp III Nguyễn Trãi ghi nhận cô đã đạt danh hiệu giáo viên giỏi và với chúng tôi, cô luôn là một cô giáo mẫu mực.

Cô Vân cùng học sinh nhân 60 năm thành lập trường cấp III nguyễn Trãi
BàngHS
=======
1: Bài hát sáng tác cho những người lính dựa theo bài thơ "Tây tiến" của Quang Dũng (Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc)

2 nhận xét:

  1. Trông cô Vân còn trẻ quá.
    Bàng Viết bài này hay quá, cứ như nói hộ tình cảm của chúng mình đối với cô vậy. Cám ơn BHS nhé
    VTN

    Trả lờiXóa
  2. Cô Vân là một trong những Thầy Cô dạy giỏi của trường.Cô dạy hay, dễ hiểu, quan tâm và hết mực thương yêu học sinh. Ngoài ra, Cô thật hài hước,vui tính. Được Cô dạy là cả một sự may mắn.
    Trung Thục (10H)

    Trả lờiXóa