Thế là quên luôn!
Xuống máy bay, lấy hành lý rồi đi về nhà. Một lúc
sau tìm iPad thì chẳng thấy đâu.
Bảo vợ, thôi chết rồi, anh quên iPad trên máy bay!
Vợ nhăn mặt, bảo, lại thế nữa!
Thành tích mất điện thoại của mình cũng cao nên vợ
đã quen rồi. 3 tháng 2 điện thoại ra đi là chuyện thường tình!
Gọi cho nhân viên sân bay báo quên iPad. Lúc sau,
nhân viên gọi lại, bảo máy bay bay ra Hà Nội rồi, anh ạ. Không thấy tiếp viên
hay nhân viên vệ sinh báo nhặt được vật gì bỏ quên cả.
Khă năng mất iPad đã lên đến gần 100%.
Lúc ăn tối, mình lấy iPhone bật Apps "Find My
iPhone". Không thấy iPad trên màn hình, nghĩa là nó vẫn đang tắt. Mình chọn
"Notify Me When Found", ngồi ăn tối tiếp với gia đình.
Đang ăn, thấy iPhone kêu cái "chít", thấy
thông báo trên màn hình: "iPad Found".
Bật "Find My iPhone" lên, thấy iPad của
mình đang di chuyển trên đường Nguyễn Văn Trỗi.
Một lúc sau, nó rẽ vào Nguyễn Trọng Tuyển. Rồi sang
Hoàng Văn Thụ. Đến Út Tịch thì dừng lại, không di chuyển nữa. Theo dõi một lúc,
mình kết luận là nó đã dừng lại ở Út Tịch, cách nơi mình ở chỉ một đoạn ngắn.
Mình bảo vợ, ăn xong ta đi tìm iPad. Vợ bảo, OK!
Hai vợ chồng lấy xe máy đi ra Út Tịch. Đi tới đi
lui một lúc thì mình dừng lại, bảo vợ, đây, nó đang ở vùng này!
Nhưng "vùng này" là một đoạn phố, biết nó
ở chỗ nào???
Nhìn xuôi, nhìn ngược, thấy 2 khách sạn mini và một
số nhà mặt phố. Nhà mặt phố thì đâu dám bấm chuông mà hỏi, còn khách sạn thì có
nhiều buồng, biết tìm thế nào? Có bấm tính năng cho iPad kêu thì đứng ở ngoài
đường đâu nghe thấy.
Nhìn vị trí iPad trên màn hình một lần nữa, mình bảo
vợ: nó ở trong cái khách sạn này!
Đến đây thì phải dùng kỹ thuật trinh thám Sherlock
Homes rồi!
Bảo vợ trông xe máy, mình đi vào khách sạn. Gặp cô
lễ tân, hỏi độp luôn: "Em cho anh hỏi, cách đây mấy phút có ai từ Hà Nội
vào đến lấy phòng không?"
Bị hỏi bất ngờ, cô lễ tân trả lời: "Dạ, có anh
ạ!".
Mình hỏi lại: "Ý là vừa này tức thì, không phải
lâu rồi đâu?".
Cô lễ lân bảo: "Vâng, đúng, bác ấy vừa lấy
phòng xong mà!"
Rồi! Kết luận chắc chắn 100%!
Mình bảo cô tiếp tân, anh cần gặp bác ấy. Cô hỏi,
tên bác ấy là gì, anh quan hệ thế nào với bác ấy ạ?
Mình bảo, anh không biết bác ấy tên gì, còn anh tên
là Nam. Em gọi điện, nói có anh Nam xin gặp hoặc nói chuyện qua điện thoại một
tý.
Cô lễ tân gọi điện, báo có anh Nam xin gặp. Rồi cô
dập máy, bảo, bác ấy bảo không biết ai tên Nam cả, nếu là người quen thì gọi
vào di động cho bác ấy.
Bí!
Đã tính bước đường cùng là nhờ công an phường lên
nói chuyện giúp. Nhưng cố gắng thêm một tý, bảo cô lễ tân, em thuyết phục bác ấy
cho anh gặp một tý thôi! Anh quên iPad trên máy bay, muốn hỏi bác có vô tình nhặt
được không, nếu nhặt được thì cho anh thuơng lượng để chuộc lại.
Cô lễ tân lại gọi lên, bảo anh Nam rất cần gặp bác
thương lượng việc gì đó. Rồi quay lại bảo, bác ấy đồng ý xuống gặp anh đấy ạ.
Một lúc sau, bác ấy đi xuống. Nhìn thấy mình, bác
hơi sửng người, hỏi có chuyện gì vậy?
Mình kính thưa kính gửi rồi nói rõ lý do tại sao đến
xin gặp bác ấy và bảo, nếu bác nhặt được thì cho chuộc lại chiếc iPad.
Sau đó thì mọi việc rất nhanh gọn. Chiếc iPad đang ở
trong tay mình để chia sẻ với bạn bè!
Nguồn : facebook nguyentraik1970-1972
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét