Trường Nguyễn Trãi của chúng tôi nằm trên con phố nhỏ, đối diện cổng trường là đơn vị bộ đội Thông tin uy nghiêm. Có lẽ vì thế, trường mang vẻ trầm tĩnh khiêm nhường. Bạn bè tôi đều ở những phố nhỏ, gần trường : Đội Cấn, Ngọc Hà, Kim Mã, bởi thế chúng tôi thường đi bộ đến trường. Xa hơn chút là các bạn ở Hoàng hoa Thám và phố “nhà binh” Lý Nam Đế, Trần Phú. Họ đến trường bằng xe đạp, tôi nhìn theo ngưỡng mộ. Dạo ấy , có xe đạp đi học là “Oách” lắm!.
Tuy trường gần thế, nhưng chúng tôi ít có dịp về thăm, mãi gần đây nhân kỷ niêm 60 năm thành lập , chúng tôi cùng trở về trường cũ. Mái trường thân yêu không già đi mà trẻ hơn bởi màu vôi mới, còn chúng tôi đã “lụ khụ” lắm rồi, tóc đã bạc màu sương gió, má hồng sạm nắng mưa. Những cái nhìn ngỡ ngàng chợt lạ, chợt quen và rồi cùng vỡ òa trong ký ức, những cái tên thân thiết lai réo lên: Kìa Cao lùn,Vinh tĩn, Quang chuột, Quang heo, Mai còi , Lý bôn…,Chẳng cần biết bạn học lớp nào, muôn trái tim đều hòa chung nhịp đập, chúng tôi bồi hồi nhớ lại ngày xưa.
Bạn còn nhớ không những ngày đi lao động đắp đê sông Hồng, những ngày đi gặt lúa giúp dân, những phút bịn rịn tiễn chân người lính.v.v… Dạo ấy, chiến tranh chống Mỹ đang thời kỳ ác liệt, Tổ quốc cần lắm những chiến binh, các bạn tôi đành xếp bút nghiên lên đường nhập ngũ, mặc dù kỳ thi tôt nghiệp Phổ thông đã cận kề. Khối 10 chúng tôi đóng góp khá nhiều tân binh: Trọng Bình, Y Hòa, Lương Hòa, Vinh, Bảo , Thành, An, Dật v.v.. còn nhiều bạn nữa tôi không nhớ hết.
Khi ấy trường nghèo, quỹ lớp không có, biết lấy gì tặng các bạn đây ? Bọn con gái chúng tôi họp nhau tìm lời giải: Bạn hiến kế tặng bút , tặng vở; người nói tặng cánh hoa Phượng ép vào trang sách… Suy tính mãi, cuối cùng chúng tôi ra “Nghị quyết, mỗi bạn nữ tự nghĩ ra món quà của mình. Thật bất ngờ, không ai bảo ai nhưng đều âm thầm xé vở học sinh gập thành những chiếc phong bì trắng xinh xắn. Chúng tôi có được món quà nhỏ vô cùng ý nghĩa tặng các bạn của mình cùng với niềm tin rằng, những chiếc phong bì này sẽ là cánh chim báo tin vui từ chiến trường, ngày chiến thắng sẽ không còn xa nữa và các bạn của chúng tôi nhất định sẽ về. Giờ đây, nhớ lại giây phút ấy tôi vẫn thấy bồi hồi xúc động…
Trường Nguyễn Trãi thân yêu của chúng tôi lưu giữ biêt bao kỷ niệm tuổi học trò, từ ngôi trường này, tôi và những bạn bè tuổi thơ đã trưởng thành. Giờ đây mỗi người một nơi, một công việc nhưng không thể nào quên được mái trường đầy ắp những kỷ niệm ấy.
Tuy trường gần thế, nhưng chúng tôi ít có dịp về thăm, mãi gần đây nhân kỷ niêm 60 năm thành lập , chúng tôi cùng trở về trường cũ. Mái trường thân yêu không già đi mà trẻ hơn bởi màu vôi mới, còn chúng tôi đã “lụ khụ” lắm rồi, tóc đã bạc màu sương gió, má hồng sạm nắng mưa. Những cái nhìn ngỡ ngàng chợt lạ, chợt quen và rồi cùng vỡ òa trong ký ức, những cái tên thân thiết lai réo lên: Kìa Cao lùn,Vinh tĩn, Quang chuột, Quang heo, Mai còi , Lý bôn…,Chẳng cần biết bạn học lớp nào, muôn trái tim đều hòa chung nhịp đập, chúng tôi bồi hồi nhớ lại ngày xưa.
Bạn còn nhớ không những ngày đi lao động đắp đê sông Hồng, những ngày đi gặt lúa giúp dân, những phút bịn rịn tiễn chân người lính.v.v… Dạo ấy, chiến tranh chống Mỹ đang thời kỳ ác liệt, Tổ quốc cần lắm những chiến binh, các bạn tôi đành xếp bút nghiên lên đường nhập ngũ, mặc dù kỳ thi tôt nghiệp Phổ thông đã cận kề. Khối 10 chúng tôi đóng góp khá nhiều tân binh: Trọng Bình, Y Hòa, Lương Hòa, Vinh, Bảo , Thành, An, Dật v.v.. còn nhiều bạn nữa tôi không nhớ hết.
Khi ấy trường nghèo, quỹ lớp không có, biết lấy gì tặng các bạn đây ? Bọn con gái chúng tôi họp nhau tìm lời giải: Bạn hiến kế tặng bút , tặng vở; người nói tặng cánh hoa Phượng ép vào trang sách… Suy tính mãi, cuối cùng chúng tôi ra “Nghị quyết, mỗi bạn nữ tự nghĩ ra món quà của mình. Thật bất ngờ, không ai bảo ai nhưng đều âm thầm xé vở học sinh gập thành những chiếc phong bì trắng xinh xắn. Chúng tôi có được món quà nhỏ vô cùng ý nghĩa tặng các bạn của mình cùng với niềm tin rằng, những chiếc phong bì này sẽ là cánh chim báo tin vui từ chiến trường, ngày chiến thắng sẽ không còn xa nữa và các bạn của chúng tôi nhất định sẽ về. Giờ đây, nhớ lại giây phút ấy tôi vẫn thấy bồi hồi xúc động…
Trường Nguyễn Trãi thân yêu của chúng tôi lưu giữ biêt bao kỷ niệm tuổi học trò, từ ngôi trường này, tôi và những bạn bè tuổi thơ đã trưởng thành. Giờ đây mỗi người một nơi, một công việc nhưng không thể nào quên được mái trường đầy ắp những kỷ niệm ấy.
Ngày xa trường
Chúng tôi còn rất trẻ
Ba mươi năm trở lại trường xưa
Ba thập kỷ trôi như giấc mộng
Vẫn nhớ trường theo tháng ,theo năm
NT k22
Tuổi học trò thật là hồn nhiên và trong sáng!
Trả lờiXóa