Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

TRÁI TIM NGƯỜI THẦY

Kính tặng các Thầy Cô của Nguyễn Trãi K22
Thân tặng các Bạn là nhà Giáo.

Trong cuộc sống có người thành đạt, có người không, có người nghèo khó , có người giàu, có người là dân thành thị hoặc thôn quê. Hễ ai một lần cắp sách tới trường hẳn đều ghi sâu trong trái tim mình hình ảnh các Cô giáo, Thầy giáo – những người đã cùng cha mẹ dẫn dắt từng bước đi từ tuổi ấu thơ tới lúc trưởng thành. Dạy cho mình biết sống , biết làm Người.
Trái tim người Thầy , đó là chủ đề tháng 11 của Blog chúng ta. Hòa cùng nhip đập đó tôi nghĩ về nhưng người THẦY CÔ thuở ấy của chúng mình .
Lớp 9X của tôi rất may mắn được cô NGỌC dạy Vật lý làm giáo viên Chủ nhiệm . Cô chỉ dạy 1 năm rồi chuyển vào Nam công tác. Dù chỉ 1 năm nhưng cô đã để lại cho lớp tôi bao tình cảm tốt đẹp. Cô yêu chúng tôi bằng tình yêu bao la của Mẹ, cô luôn lắng nghe, theo dõi từng bước đi của trò. Em nào tiến bộ, cô động viên, cổ vũ. Trò nào có nỗi buồn, cô chia sẻ hỏi han .
Ngày ấy, lớp tôi có nhiều trò nghịch phá : đánh nhau, xô đổ bàn ghế, đốt quả Thối, trèo theo đường ống nước trốn xuống sân chơi, phi máy bay giấy trong giờ học, vẩy mực vào lưng áo con gái v.v…Làm cô lúc nào cũng lo lắng buồn phiền. Cũng bởi sự quấy phá ấy mà sau này lớp 9X của tôi bị xé ra cho lớp khác một số bạn ( trong đó có 9H,9I,9E), ”hoa thơm mỗi lớp hưởng một tí ”. Tôi còn nhớ, cứ cuối mỗi buổi học, dù các lớp bạn đã về hết , dù bụng đói meo nhưng lớp tôi vẫn phải ở lại chờ cô Chủ nhiệm đến phán xử. Mỗi khi cô đọc cuốn sổ đầu bài ghi đầy tội lỗi của trò, mặt cô đỏ lên, đôi lúc mắt cô rớm lệ, chắc lúc đó cô giận lắm. Cả lũ chúng tôi co rúm người lại chờ cơn” sấm sét lôi đình”. Nhưng không, cô vẫn nhẹ nhàng , ân cần chỉ dạy cho các trò đã mắc lỗi. Dù cô không trách phạt, nhưng “lũ” cán bộ lớp như tôi vẫn cúi mặt xuống bàn vì đã không tự quản lớp được tốt để cô Chủ nhiệm đau lòng.
Nhiều năm đã qua, nhưng hình bóng cô Chủ nhiệm vẫn in đậm trong ký ức của mỗi trò lớp tôi . Chính cô là người đã nhen cho tôi ngọn lửa ước mơ để trở thành cô giáo. Sau khi tốt nghiệp phổ thông tôi đã vào học trường Sư phạm.
Sau nhiều năm lưu lạc, gần đấy nhờ các bạn Nguyễn Trãi ở Thành phố Hồ Chí Minh tôi mới gặp lại cô Chủ nhiệm của mình. Tôi ôm chặt lấy cô như đứa con tìm lại được hơi ấm của Mẹ. Nếu được nói một điều gì đó , tôi muốn nói rằng : Cô là người Mẹ thứ hai của chúng tôi .
Các bạn ơi! hạnh phúc cho chúng ta , trong cuộc đời có những người THẦY để kính yêu, để nhớ và ngưỡng mộ. Đôi khi , trong cuộc mưu sinh quá bận rộn, những học trò như chúng ta đã sơ suất không quan tâm hỏi thăm đến những người Thầy, nhưng các Thầy vẫn bao dung , tha thứ cho sự sơ suất của trò, vẫn bên chúng ta, tiếp sức cho học trò không bị ngã gục bởi những gian khổ trong cuộc sống này
Có câu nói đại ý là “Một lần làm Thầy , cả đời làm Cha” . tôi cũng nghĩ như vậy về những Người Thầy đáng kính cúa Nguyễn Trãi K22 chúng ta

* * *

THƯA THẦY

Trước ngọn thước là con đường xa tắp
Bông hoa nào cũng có vẻ bình yên
Và em tin, sau cay đắng vẫn tin
Những ngọn suối không làm đau bóng lá

Đã vấp ngã, thưa Thầy, nhiều vấp ngã
Không ở đâu xa, ở giữa những con người
Em bước đi, thảng thốt nghĩ về Thầy
Đời nhanh quá, vui buồn chưa kịp cũ

Đời nhanh quá tóc Thầy khói phủ
Giáo án chông chênh, bão giật đời thường
Cây trước cửa, gió ở ngoài tay với
Thầy yêu trò vật vã với văn chương .


.
Ngọc Hà 10G(st)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét