Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

LÁ DIÊU BÔNG- MỘT TÌNH YÊU SAY ĐẮM

Nhà thơ Hoàng Cầm
Tranh sơn dầu Đinh Quang Tỉnh



Lá diêu bông




Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều
cuống rạ

Chị bảo :
Đứa nào tìm được lá diêu bông
Từ nay ta gọi là chồng.

Hai ngày Em tìm thấy lá
Chị chau mày :
- Đâu phải lá diêu bông

Mùa đông sau Em tìm thấy lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông

Ngày cưới Chị
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim

Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn

Từ thủa ấy
Em cầm chiếc lá
đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
diêu bông hời !...
... ới diêu bông !

RÉT 1959
Hoàng Cầm

Một người con gái Đình Bảng mới lớn. Một cậu bé đặt hồn yêu vào người con gái hơn tuổi mình khi gặp. Người con gái đi tìm trên cánh đồng chiều còn trơ cuống rạ thanh vắng. Cô tìm một chiếc lá diêu bông hư ảo và hối thúc mình với một tâm niệm nếu có người con trai nào tìm được chiếc lá đó, cô sẽ lấy làm chồng.
Có ngờ đâu, chàng trai bé bỏng, choáng ngất trước vẻ đẹp của người con gái đã lao vào một cuộc tìm kiếm mới với một đức tin lời nói của người con gái là sự thật. Là người trai khi gặp người con gái mình yêu dù anh ta hơn tuổi vẫn trở nên vụng về lúng túng trước những rung động đầu đời. Huống hồ đây mới chỉ là chú bé. Sự ngập ngừng của người con trai nhỏ tuổi đã bị gạt qua trước rung động trái tim mãnh liệt, cậu bắt đầu lao vào kiếm tìm .

Lần thứ nhất, hai ngày sau, chiếc lá được em đưa đến chị. Cái chau mày của chị cho thấy sự thật đó không phải lá diêu bông và cả sự bàng quan trước công sức của người con trai.

Lần thứ hai, vào mùa đông, chiếc lá người con trai mang đến được người chị mỉm cười không nói, ánh nắng nhạt bên sông cuốn hút tâm hồn chị hơn lòng nhiệt thành của chú bé .

Lần thứ ba, ngày cưới chị, người con trai mang đến chiếc lá mình tìm được. Niềm hạnh phúc đang đong đầy trong nụ cười của người chị, không cần gì ngoài hạnh phúc mà chị đang có. Chị đã hạnh phúc rồi !

Lần thứ tư, khi người con trai mang lá sau những kiếm tìm khó khăn đến cho chị, lúc này chị đã ba con. Vẫn không phải là lá diêu bông chị tìm. “Xòe tay phủ mặt chị không nhìn. “. Chị đã không còn gì để nói.

Từ thuở ấy, người con trai vẫn mải miết đi tìm lá diêu bông dù “đầu non cuối bể “.

Người con gái đã qua bao cung bậc của cuộc đời : từ tha thẩn tìm một điều mộng mơ, trải qua những đắm say cuộc sống, hạnh phúc hôn nhân rồi là gánh năng đời thường. Người con trai với mối tình mãnh liệt đến với người chị mình yêu trước sau vẫn mang một lễ vật với cùng một tên ước vọng, với cùng một niềm mong mỏi chị sẽ để tâm đến mình. . .Ở đất Kinh Bắc có bao nhiêu ràng buộc khi đó, nhưng chẳng có gì cản trở người trai. Dẫu là ít tuổi hơn chị, dẫu đúng là ngày cưới của chị, dẫu là chị có ba con…không môt ngăn trở nào cản trở em đến với chị…
Nhà thơ Hoàng Cầm đã gói mối tình đơn phương của mình trong bài thơ “Lá diêu bông”. Dù ta không rõ có đúng là chàng trai 8 ấy tuổi bị đắm say trong mối tình vô vọng với người con gái tên Vinh hơn 4 tuổi thuở ấy hay không, thì đây vẫn là một bài thơ lay động lòng người.
Hà nội 2-3-2011
Bàng HS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét