Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Ngày tôi xa Hà Nội!

Ngày tôi xa Hà Nội
*******

Nhờ có 4 năm học ở trường Nguyễn Trãi – Q.Ba Đình- Hà Nội trong các năm từ 1968 đến 1972, cuộc đời học sinh của tôi gắn liền với các chuyến tàu điện. Nhà tôi ở ngay bến tàu điện Hà Đông, cho nên hồi bé mọi chuyện của lũ trẻ chúng tôi đều có liên quan đến tàu điện.
Những năm học ở trường Nguyễn Trãi, sáng nào tôi cũng đi chuyến đầu tiên từ Hà Đông đến bến tàu điện Giám, xuống đi bộ hết phố Cát Linh là tới trường. Có những hôm dậy muộn, tàu đã đi được một đoạn và bắt đầu tăng tốc, tôi lao nhanh từ nhà ra đuổi theo, rồi nhẹ nhành nhẩy lên 1 toa nào đó. Tàu đi từ Hà Đông đến bến Giám thường là 45 phút. Tàu điện tuyến Hà Đông – Bờ Hồ thường tránh nhau ở các ga Cầu Mới, Hàng Bột và Cửa Nam. Nhiều hôm tôi vẫn bị muộn học là do tàu chờ tránh nhau quá lâu. Ngày đó, ô tô buýt cũng đã nhiều, nhưng tôi gắn bó với tàu điện vì vé tháng rẻ hơn. Nhờ có vé tháng, thỉnh thoảng bỏ 1 tiết học, tôi lại nhảy tàu đi chơi, hết giờ lại quay về trường. Gắn bó với tàu điện rất nhiều, nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất là với chuyến cuối cùng mà tôi đi trước ngày lên đường nhập ngũ, năm 1972.
Tôi nhớ hôm đó là ngày 30 hoặc 31 tháng 12 năm 1971. Đó là ngày cuối cùng tôi có mặt ở lớp 10H. Cả lớp đã dành 1 giờ đầu để tổ chức lễ kết nạp đoàn và tiễn tôi lên đường nhập ngũ. Sau khi bịn rịn chia tay lớp 10H thân thương, tôi lại ra bến tàu điện Giám để về nhà chuẩn bị cho buổi lên đường hôm sau. Khi đứng chờ tàu, tôi có cảm giác như ai đó đang để ý mình. Tôi ngoái lại và hơi lúng túng khi bắt gặp ánh mắt của một người con gái đang nhìn mình như từ rất lâu. Tôi thoáng bối rối, nhìn em rồi lại quay đi. Mấy lần như thế, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt của người con gái ấy đang nhìn tôi đăm đắm. Tôi cảm nhận được ánh mắt ấy như có điều gì muốn nói, tha thiết và đằm thắm biết bao. Tôi muốn tiến lại gần để nói với cô ấy rằng: ngày mai tôi sẽ đi xa. Nhưng chân tôi như trĩu nặng, trong lòng đắn đo, rụt rè, lúng túng, chẳng biết phải làm gì.
Thực ra, tôi đã biết cô gái này học trường Nguyễn Trãi và cũng chờ tàu ở đây. Tôi còn biết cô thường xuống bến tàu nhà máy Thuốc lá Thăng Long và hình như nhà ở khu tập thể Đại học Tổng hợp. Tôi dự định một ngày nào đó sẽ làm quen… Còn bây giờ, tôi thấy cơ hội làm quen chỉ còn có buổi sáng nay thôi. Một người con gái có đôi mắt to, đôi hàng bím tóc ôm lấy khuôn mặt hiền dịu, đang nhìn tôi lâu như thế, mà tôi thì cứ sợ sệt, đắn đo không dám tiến về phía cô ấy. Thời gian cứ trôi đi, đoàn tàu điện đã đến tự lúc nào, đỗ một lát rồi lại leng keng chuyển bánh. Tôi ngoái nhanh về phía em một lần nữa. Và vẫn là đôi mắt ấy. Khoảnh khắc đó qua đi, tôi quyết định lên tàu và nghĩ rằng chúng tôi đi cùng chuyến tàu như mọi khi. Nhưng không, cô ấy vẫn đứng đấy, nhìn theo và im lặng. Môi tôi thầm thì 2 tiếng: “Chào em”! Lòng tôi bâng khuâng, trống vắng, miên man, luyến tiếc. Cho đến khi tàu về đến Hà Đông tôi mới bừng tỉnh. Xuống tàu, tôi cố nhìn lại để nhớ mãi cái màu đỏ thân quen của từng toa tàu và như cố tìm lại hỉnh ảnh của người con gái nhỏ mà tôi vừa chia xa.
Mấy ngày sau, ngày 2/1/1972 tôi lên đường nhập ngũ, tôi trở thành người chiến sỹ thực thụ, ngày đêm rèn luyện để ngay năm đó hành quân vào chiến trường. Qua bao nhiêu miền đất nóng bỏng của chiến tranh, tôi luôn nhớ về Hà Nội, nhớ cái bến tàu nhỏ bé, nơi vườn hoa Giám. Những cảm xúc ban đầu từ đôi mắt của người con gái xinh đẹp và dịu dàng dường như lúc nào cũng theo tôi cùng năm tháng. Tôi cứ hỏi vì sao, sáng hôm đó cô gái ấy cũng về sớm như tôi và nhìn tôi như vậy? Rồi bao câu hỏi vì sao? Vì sao?... Dù không biết người con gái ấy tên là gì? Học lớp nào? Nhà ở đâu? Nhưng bóng hình cô ấy luôn ở trong tôi, gắn liền với tình yêu và nỗi nhớ về Hà Nội.
Năm 1978 tôi được phục viên. Việc đầu tiên là tôi quay lại trường Nguyễn Trãi lấy bằng tốt nghiệp làm hồ sơ thi Đại học. Bến tàu điện Giám giờ đây chẳng thấy người xưa đâu nữa và tôi thấy yêu cái bến tàu nhỏ bé ấy vô cùng. Vào đại học Tổng hợp Hà Nội, học ở giảng đường Mễ Trì, tôi vẫn đi học bằng tàu điện. Thỉnh thoảng đi tàu lên bến Giám, tôi hy vọng gặp lại bóng dáng người xưa. Kỷ niệm đó một phần làm nên tình yêu của tôi với Hà Nội. Giờ đây tàu điện cũng không còn, người con gái ấy bây giờ biết ở nơi đâu?... Tôi nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại được những hình ảnh thân thương đó. Nhưng nếu không có nó thì chắc gì tôi có được tình yêu Hà Nội nồng nàn, đắm thắm như hôm nay.
Nguyễn Văn Hùng
Cựu học sinh lớp 10H (1971 – 1972)
Trường Nguyễn Trãi – Ba Đình – Hà Nội
(ĐT: 0914.507.056)

2 nhận xét:

  1. Sao thuở ấy lũ con trai rụt rè thế nhỉ? Bây giờ mà thế thì lịch sử mỗi đứa đã sang trang khác rồi. Ha!Ha!

    Trả lờiXóa
  2. Hình như con trai là hay nuối tiếc hay sao ấy nhỉ?

    Trả lờiXóa